Thật xấu hổ vì tới bây
giờ vẫn khiến hai bậc sinh thành còn quá nhiều nỗi lo âu!
Trắng
một đêm này ta với ta
Tàn
trăng, lạnh gió, lạt hương trà
Bao
nhiêu mộng ước như sương khói
Thoắt
vội thay bằng trăm xót xa...
Buổi chiều ngồi quán cà phê vỉa hè khu vực vòng xoay
Hàng Xanh để tiễn đưa tuổi cũ và lập trình lại cho bước chân của mình sao cho
đi được đúng hướng. Trong mịt mù của khói bụi và hối hả của người xe qua lại tự
nhiên thấy có cái gì đó hao hao giống một thứ triết lý cuộc sống khi vận vào những
đắn đo, trăn trở của mình.
Từ
vòng xoay này, một nơi tới Q1 sầm uất, một hướng về Q3 hoa lệ, một phía chạy ra
cầu Sài Gòn và một nẻo nữa là đoạn đường bán nhiều vòng hoa, câu đối cùng những
cửa hàng kinh doanh quan tài....
A ha! Hình như cái la bàn mang tên Lý tưởng của ta
cũng trục trặc, chạm mạch rồi rối tung lên như vụ tắc đường nghiêm trọng trước
cửa ngõ thành phố này chăng? Mà nếu có thoát được thì sẽ lại phải chạy theo hướng
nào đây?.
Đi hướng nào đây sau ngày mai, khi:
Tuổi mới chầm chầm nhưng lừng lững như chiếc xe lu
thêm một lần nữa phũ phàng cán xuống cuộc đời ta.?
Vẫn biết thời
gian luôn khắc nghiệt, sao vẫn cảm thấy đau đớn khi dần dần nói lời giã biệt tuổi
thanh xuân.?
Vẫn hiểu sức người có hạn nhưng cứ mãi hằn học bởi
chưa thực sự nỗ lực hết sức mình. Hãy còn lười biếng, dựa dẫm và ảo tưởng về một
sự ngẫu nhiên thần kỳ.?
Vẫn là một thằng Trần Anh Tuấn của 10 năm về trước:
Nhâm nhi nỗi bất hạnh tự mình phong, chán đời và phó mặc số phận.?
............................................
Thế rồi cứ vẩn vơ ngồi mãi đến tối mịt mà vẫn chưa
dũng cảm quyết được một điều gì cho ra hồn. Đành găm ủ nỗi thật vọng chán chường
quay trở về để đêm nay (tức bây giờ đây) lại lôi ra chưng cất tiếp.
Mà chưng cất mẹ gì nữa! Cái thứ men do ta tự sản xuất
ấy uống mãi, say mãi mà cũng mãi chán rồi!
Vì nó giống như bài thơ ta viết từ năm nảo năm nào,
mà giờ đọc lại vẫn thấy hình như còn rất mới
Khi
đầu, bao giờ cũng hăng hái hạ quyết tâm cải tạo bản thân:
Một
lần này nữa ra đi
Một
lần này nữa ganh đua với mình!
Mê
cung khúc khuỷu gập ghềnh
Chông
chênh lý tưởng bồng bềnh ước mơ.
Xé
lòng đốt một câu thơ
Xé
bao nhiêu mảnh cho vừa lòng đau?
Mảnh
âm u, mảnh uất sầu,
Mảnh
ghê giớm lạnh, mảnh sâu vô cùng!
Bước
này... bước... có ... đúng không?
Bước
này... này nữa... là vòng? hay đi?
Lò
dò trong cõi gió mưa
Đích
về là nẻo mơ hồ nào đây?
Bao
nhiêu tỉnh? Bao nhiêu say?
Cuộc
đời này mãi thế này mãi ư?
Một
lần này nữa ra đi...
Có
hơn thêm được chút gì Ta không?
Để
rồi sau đó lại chặc lưỡi:
Rồi
ta lại gặp lại ta,
Rồi
hoàng hôn ngày hôm qua – bây giờ,...,
Rồi
cuộc đời chết mộng mơ
Rồi
như đang lở một bờ thế gian...
Vầng
trăng mãi “một khuôn vàng”
Mùa
thu mãi vẫn “dịu dàng nắng thu”
Mãi
là “rừng rậm âm u”
Mãi
“xanh là biển” mãi ru là “hời”!
Chán
đời ngửa mặt lên giời
Đã
như thế! Thế thì thôi! Chán gì?
Lối
mòn cứ thế mà đi
Hành
tinh còn quẩn chứ gì riêng ai?
Và
tiếp tục đón nhận một sự tự mình hành xác mình như thế này nữa chăng?
Có một cơn sóng lạ
Tràn đến phủ đời ta!
Có một trận phong ba
Quật quăng đầu xanh trẻ!
Tất cả như giằng xé
Tất cả đều đớn đau
Tâm hồn ta tan vỡ
Chưa kịp hiểu vì đâu...
Đối ẩm cùng đêm sâu
Rùng mình trong chát đắng
Ta soi vào sâu lắng
Màu chè thăm thẳm đen
Thấy một nét căm hờn
Thấy một viền uất hận
Thấy vằn lên quặn thắt
Nơi mắt mình , khô khan
Buồn dâng lên ào ạt
Đắng cay òa bão giông
Từ sâu thẳm cõi lòng
Ứa giọt ĐỜI mặn chát!
Soi đời trong đôi mắt
“Tâm hồn ta nơi đâu?”
Mịt mù nối tiếp nhau
Đêm trập trùng thâm hiểm!...
Hi
vọng là không!
Trần Anh Tuấn