Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

PHÙ PHÉP


“TẮC KÈ HOA”

Từ điển Bách khoa toàn thư mở Wikipedia định nghĩa về Mại dâm “...là hoạt động dùng các dịch vụ ngoài hôn nhân giữa người mua dâm và người bán dâm để trao đổi tiền bạc, vật chất hay quyền lợi. Đây là hoạt động bất hợp pháp ở phần lớn các quốc gia trên thế giới”
Theo đó thì ngay cả những bậc “Chính chuyên” trót sa ngã với sếp của chồng bởi lý do “vì sự thăng tiến của ông xã” cũng bị liệt vào “Người bán dâm”. Tuy nhiên, bài viết chỉ xin đề cập tới cách hiểu phổ thông nhất trong xã hội hiện nay.


NHỮNG NẺO ĐƯỜNG BUÔN HƯƠNG BÁN PHẤN

Gần đây, điểm các mặt báo hàng ngày thấy ngập tràn thông tin về hai đường dây mại dâm cao cấp tại Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh vừa bị phanh phui. Tưởng như cả xã hội phải giật mình bởi đột nhiên nhìn ra mặt tối phía sau ánh hào quang của những nhân vật từng được tung hô là “Thần tượng” hoặc chí ít cũng là “Ngôi sao” trong làng giải trí Việt..
Nhưng thực tế chuyện này như chuyện cái kim trong bọc, ai cũng biết, chỉ là chưa có cơ hội để khẳng định. (Giống như cô ca sĩ nổi tiếng nọ hả hê trên các diễn đàn vì “tới bây giờ mới được minh oan” bởi lời “tố dâm” từng bị đồng nghiệp “ném đá” vài năm trước).
Trước đó, năm 2005, người viết bài này đã từng nghe một người bạn học chung lớp Đại học, cũng là ca sĩ vào tới chung kết của cuộc thi Sao Mai Điểm Hẹn chia sẻ “Làm ngôi sao phải trả giá nhiều lắm... Đầu tư về công sức luyện tập, mất tiền mua trang phục, đạo cụ lại phải chi tình cho mấy lão bầu dê xồm có quyền lực nữa...Hầu như ai cũng thế cả, nếu không thì còn xa mới nổi tiếng...”
Cứ chiếu theo định nghĩa thì đó chính là một hành động bán dâm để đổi lấy danh vọng. Chuyện này có hơi khác về động cơ so với hai người đẹp má mì H.H và M.X vừa qua. Nhưng nó nói lên một sự thật rằng: Bên trong những ngôi đền thiêng vẫn có thể có những gã “sư hổ mang”.
Đó là chuyện của giới Showbiz Việt. Còn tại tầng lớp ít nổi tiếng hơn thì cái sự mua phấn bán hương lại diễn ra với hình thức và thủ đoạn khác.
Về mặt không gian, những khoảng tối góc công viên, những hành lang đi bộ trên cầu, những quán cà phê heo hút hay những tiệm hớt tóc gội đầu, trong sàn nhảy, quán Bar luôn có thể trở thành sàn giao dịch tình dục. Thời gian hoạt động mạnh nhất thường là từ 19h tối hôm trước đến 5h sáng hôm sau. “Địa điểm trả hàng” cũng rất đa dạng: Đơn giản là một cái chiếu ngủ dưới gầm một công trình xây dựng, tiện lợi hơn là ngay trên ghế gội đầu hoặc phía sau tấm vải mỏng tang che quấy quá trước mỗi căn phòng chật hẹp. Cao cấp chút nữa thì dẫn nhau vào nhà nghỉ.v..v...
Lại có cả kiểu bán dâm độc đáo tạm gọi là “Bán dâm... miệng”. Ngã giá xong, “anh, ả” tìm thuê phòng nghỉ. Nàng bảo chàng vào tắm nước nóng cho cuộc mây mưa thêm phần sảng khoái. Tin lời mỹ nữ, khách làng chơi hí hửng bước vào WC, xong xuôi trở ra mới tá hỏa giật mình lao xuống cằn nhằn với nhân viên tiếp tân “Khốn kiếp! Con đĩ đó nẫng hết ví tiền cùng giấy tờ của tao rồi”.... Bạn tôi một thời làm quản lý tại một khách sạn mini gần Ga Sài Gòn (Q.3) sôi nổi kể lại việc thông đồng giữa nhân viên khách sạn và gái bán dâm. ... Rồi hắn đập bàn quả quyết “Anh có tin không? Có con bé đêm nào cũng lừa được mấy “thằng ngu” vào nhà nghỉ, thế mà nó vẫn còn zin 100%!”


ĐỊA CHỈ “GIAO HÀNG”

Và vì mại dâm là hành vi trái pháp luật nên nó phải khoác cái áo tắc kè hoa mà ngôn ngữ thường dùng gọi là “trá hình”. Giá mỗi cuộc vui vẻ càng cao thì hình thức trá hình... càng đẳng cấp. Từ những cô gái đóng vai người đi bộ nơi gầm cầu, góc công viên tới những cửa hiệu kinh doanh mát xa xông hơi, cà phê bóng tối. Rồi sang trọng nữa thì bỏ tiền cùng tình (tình dục) mua lấy mác “diễn viên”, “người mẫu” để có đà lao đi rao bán cái khoản sung sướng... Nói chung quy luật của thị trường có “cầu” ắt sẽ có “cung”. Có người mua là có người bán.
Thế nên phê phán những người hành nghề mại dâm là cần thiết, nhưng chụp hết mọi tội lỗi của họ vào cái mũ “Thiếu đạo đức, phi chuẩn mực, phản văn hóa” thì cần phải xem xét lại. Nhất là khi nhìn vào “khách hàng” của họ.
Một vị hiệu trưởng được khen là khả kính, một ông quan đầu tỉnh nổi tiếng trong sạch gương mẫu, một đại gia vượt tầm Công tử Bạc Liêu sẵn sàng chi 2.500 tiền Mỹ cho một “cuốc” vui vẻ,v..v...  Họ đều có thể đứng chung trong hàng ngũ “khách mua dâm” - Ngang nhân cách với một anh thợ quét vôi xa quê hương, thiếu tình cảm...
 Đó mới thực là thủ phạm chính khuyến khích cũng như tiếp tay cho những thân phận kia trượt dài trong nấc thang Văn hóa dân tộc. Và càng khủng khiếp bao nhiêu khi những cái miệng trơn mỡ ấy sau cuộc ngã giá mây mưa với người đẹp lại oang oang trên diễn đàn rao giảng về phẩm chất, đạo đức, lối sống,...
Đau đớn thay, một xã hội mà trong tầng lớp được kính trọng nhất lại có những cá nhân đáng khinh bỉ nhất thì Kinh doanh tình dục và Kinh doanh thói dối trá, cái nào phản dân tộc hơn đây?
Dĩ nhiên, nếu tiền làm từ mồ hôi nước mắt, chẳng mấy ai rồ dại mà quăng cả ngàn đô Mỹ chỉ để đổi lấy cái ham muốn oai phong bệnh hoạn là “Được lên giường cùng ngôi sao” cả. Và đối tượng bán dâm cũng chỉ mãi ê chề với phận “Bán trôn nuôi miệng” chứ làm sao mà xênh xang mũ áo, vênh vang mua rồi gắn vào cổ cái mác “Người của công chúng” được?
          Vậy thì phải đặt câu hỏi về tính minh bạch của những khoản tiền chi cho việc mua bán nhơ nhớp ấy?.
          Đặc điểm của Tắc kè hoa là đổi màu rất tài tình!

Trần Anh Tuấn

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

SÁNG NGỜI TINH THẦN NHÂN ĐẠO?




Nhân vụ việc 2 đường dây kỹ nữ tại Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh khiến dư luận xôn xao, một tờ báo nhờ tôi viết tuyến bài về Mại dâm với lời nhắn “Cứ phang cho tới bến”. Nhận lời,  lang thang trên mạng tìm thông tin viết bài hầu tránh trùng nội dung với các cây bút khác thì ở xó xỉnh nào tôi hầu hết cũng dẫm phải phát ngôn đầy tinh thần Khổng giáo của quan ngài Lê Đức Hiền, Phó cục trưởng Cục phòng chống tệ nạn xã hội: “CHƯA CÔNG BỐ TÊN NGƯỜI MUA DÂM VÌ... NHÂN ĐẠO!”
Hay quá! Khoan dung với Khách làng chơi nhưng thẳng thừng tống những nhành liễu mảnh mai vào Trại phục hồi nhân phẩm?
Bỗng nhiên, lời vàng ngọc đó hướng tôi sang một liên tưởng ngỡ lạ mà rất quen: Nhân đạo kiểu Xã hội Chủ nghĩa.
Năm 1946, vụ án tang thương phố Ôn Như Hầu để lại nhiều dấu hỏi về sự đàng hoàng của một đảng trên đường  muốn nắm giữ sinh mệnh dân tộc
Cải cách ruộng đất (1953 -1956)  với hàng chục ngàn người chết oan, và trên 80% địa chủ là địa chủ... rởm. Đình chùa miếu mạo, sách vở thư tịch trải qua một cuộc binh lửa dẫu rằng chẳng có chiến tranh.
Sau 1975, “Thống nhất đất nước”, hơn 1 triệu thuyền nhân mang dòng máu Việt phải bỏ mình dưới biển khơi. Vì cuộc Cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, và vì hoảng sợ trước những người anh em cùng giống nòi, tay khư khư một học thuyết ngoại lai khăng khăng trồng cây chuối ngược trên con đường phát triển của dân tộc.
Gần đây, những đế giày da mang ấn tín “an ninh” phũ phàng lau trên mặt người yêu nước. Các vũ khí dùng để giết người như: Dùi cui điện, súng, lựu đạn,... sẵn sàng lao vào đám dân oan khốn khổ tại Tiên Lãng, Văn Giang chỉ để quyết liệt thực hiện bằng được một chữ “Trung” cho ai đó.
...v..v...




Có thể những việc đó chưa tới mức độ khát máu tanh tưởi, giết người chẳng gớm tay. Nhưng ngày hôm nay, họ lại hiền từ hơn Bụt khi dịu dàng ban một tiếng “Nhân đạo” với những kẻ điếm đàng.
Phải chăng họ sợ làm mếch lòng đương kim phu nhân của cựu Tổng bí thư họ Nông: Đại biểu QH Đỗ Thị Huyền Tâm -  người mà theo một số trang mạng, đã bị con gái ruột của ông Tổng này tố cáo lợi dụng mối quan hệ ái tình với cha mình để trục lợi bản thân?.
 Nếu quả đúng thế thì vụ này, “Lính” mới chính là kẻ ban ơn cho “Chúa”.
Phải chăng lòng “Nhân đạo” của họ đang đi theo một quy trình ngược: Dung túng cho những con quỷ khát tính dục mà kịch liệt đòi hỏi phải khắc vào bia đá tên tuổi những cô chân dài ít học, nạn nhân của đồng tiền – xa hơn là nạn nhân của chính họ, trong cái chế độ mà sự lấp lánh của ánh kim được coi là giá trị tối thượng.
Hay phải chăng lòng “Nhân đạo” này là dấu hiệu tươi sáng đánh dấu sự kết liễu giai đoạn “Quá độ” để tiến thẳng lên XHCN – Thiên đường cho “Người với người sống để yêu nhau”?
Nhưng biết đâu đấy, “Nhân đạo” chỉ đơn giản là cái ô rách rưới che mưa che nắng cho người trong cuộc?
Dẫu sao, nếu coi phát ngôn của Đảng viên Lê Đức Hiền là tiếng nói tiêu biểu cho “Lực lượng lãnh đạo xã hội”  thì XHCN cũng thật kỳ lạ. Tàn nhẫn với dân oan nhưng thật từ bi với lũ điếm đàng.
Trần Anh Tuấn