“Hôm qua còn theo anh
Đi ra đường quốc lộ
Hôm nay đã chặt cành
Đắp cho người dưới mộ…” – Thơ Hoàng Lộc
Trên đường vào quán cà phê thì gặp chiếc xe cấp cứu
hú còi, thế là mượn mấy câu trên đây để có đà vào chuyện không liên quan
Cuộc sống thú vị vì không ai giỏi chữ “ngờ”. Ngày em
Hoa hậu Phương Nga còn ăn cơm trại, dư luận đa phần dành thiện cảm cho em ấy.
Phần vì mến phục khí phách kiêu hãnh, lý lẽ đanh thép khi đối diện cáo buộc phạm
tội lừa đảo của bên công tố, phần vì cảm thương cho phận hồng nhan từ xứ sở ông
Putin về Việt Nam mà ngơ ngơ như bò đội nón, bầm dập bởi những rắc rối xoay
quanh câu chuyện Tình – Tiền – Tù.
Nhưng đến khi em ấy được tại ngoại chờ điều tra bổ
sung thì trỗi dậy một luồng dư luận khác. Vài người xướng rồi cả đám đồng thanh hô, nhiều giọng điệu nhân danh truyền thống
bắt đầu chĩa mũi dùi mang tên “đạo đức” để dè bỉu rằng Hoa hậu lao lý kia có gì
đáng để tung hê! “Nó cướp chồng người, là một đứa cave bán trôn triệu đô”
Cave thì không được nhận sự ngưỡng mộ bởi tư thế
hiên ngang đối đáp sòng phẳng với đội ngũ hùng hậu từ luật sư phía đối thủ lẫn
kiểm sát viên?
Làm điếm!, hơi mang tiếng vì lỡ tiên phong cái nghề (có
thể hợp pháp) trong tương lai. Nhưng làm điếm chỉ với một người đàn ông thì còn
mực thước hơn mấy bà luôn tơ tưởng món nem tây nhỉ?
Nên mới nói chả ai học được chữ ngờ. Đến triết học
Duy vật biện chứng cũng không thể lý giải được tại sao con đường quan lộ của
anh đang thăng tiến thần tốc, bỗng một hôm anh nằm nhà xác chỉ vì ra ngõ đụng
ngay ông ngáo đá.
Cũng chả lý
giải được lý do nửa cuộc đời anh hèn hạ, nhờ trú mưa bên hàng vietlott, tiện
tay gạch vài số mà qua một đêm anh đã trở thành bố thiên hạ.
Và lòng người cũng thế. Tớ chả dám kết luận dân bàn phím trở mặt nhanh
hơn lật bàn tay, vì nói thế là tớ tự mắng vào mặt tớ.
Tớ chỉ nghĩ trước một vấn đề nào đó thì cần có thái
độ bền vững, đừng nghe bên này, hóng bên nọ như anh nông dân đẽo cày giữa đường.
Cày đếch thành mà thành thanh kiếm gỗ.
Những người như anh nông dân ấy, tớ đồ rằng tới lúc
không thở nổi thì chẳng có ma nào thèm chặt một cái cành cây đắp lên mộ.
Anh
Tuấn