Thứ Sáu, 27 tháng 10, 2017

NGƯỜI NGỰA – NGỰA NGƯỜI

(Đánh bả tác phẩm của cố thầy giáo, nhà báo điều tra Nguyễn Công Hoan)


Một anh trong cơ quan mình bực bội vì con chó của người họ hàng mới tuần trước còn ủ rũ vì chủ chết, tuần này đã không còn cơ hội biểu hiện cảm xúc do trót vào tầm ngắm của bọn trộm khuyển. Và không chỉ anh, nhiều chủ nuôi giống vật này cũng chung tâm trạng.

Một người vợ của thằng cẩu tặc khác khóc thẳm thiết bên quan tài chồng vì bố của con chị ấy phơi xác giữa đồng với bên cạnh là lỉnh kỉnh đồ nghề thòng lọng, mồi độc, súng điện…

Một giáo hội tổ chức lễ cầu siêu trong tháng 7 âm lịch, mong muốn những linh hồn chết bờ chết bụi, trong đó có chàng phơi xác giữa đồng kia, được siêu thoát, cải tạo lỗi lầm bằng một kiếp khác  tươi sáng hơn.

Nghĩa là chung quanh sinh mệnh con chó có ít nhất 3 cách nghĩ, 3 luồng quan điềm, 3 học thuyết mang tầm nhân sinh quan.


Còn mình thì nghĩ đơn giản rằng đã có một nhóm kiếm sống nhờ chó, hay nói cách khác là họ nhờ chó mà nuôi sống được cái mạng.

Vậy, nên chăng chúng ta thương đồng loại thay vì trách móc con chó ra đường vô kỷ luật?

Mình viết khi mồm vừa sạch mùi rượu nếp, giềng, xả, mắm tôm.  Tiện tay quăng hình con đầy tớ mà mấy cốt nhục của nó đã thực hiện sứ mệnh tiếp tế cuộc đời cho cả tá thanh niên.

Trần Tuấn







Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017

NGUYỄN MINH MẪN VÀ BÀI CA NGẤT NGƯỞNG?

Mình nghĩ ông Nguyễn Minh Mẫn (quyền trưởng vụ III, Thanh tra chính phủ) chơi một canh bạc mà cá nhân ông ấy tự biết rõ đang thua.
Thế nhưng, những phát ngôn mắng báo chí và “bật” lệnh trên của vị này, dù bị dư luận bất bình, nhưng đang chứng tỏ một tinh thần khẳng khái.
Hoặc trong sâu xa, đó là một cách tự giới thiệu chất lượng quan chức?
Và ông Mẫn có tham vọng thành một Nguyễn Công Trứ của thế kỷ hăm mốt: Dùng mo cau che cái thiêng liêng nhất của nàng bò cái?

Luật pháp và những chuẩn mực có thể thay đổi theo thời gian, nhưng lịch sử thì chỉ có thể bị xóa trong trường hợp loài người không còn tồn tại!
Hãy cứ chờ xem thâm ý giả điên (nếu có) của ngài Minh Mẫn, một cán bộ quan trọng trong bộ máy cực quan trọng!

Trần Tuấn


Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

NGHỆ THUẬT THƠ LỒNG TRONG ĐẶC ĐIỂM ĐỘNG VẬT


Thơ con cóc: Con cóc có cách nhảy lộn xộn, khi bên trái lúc lại đùng đùng bên phải. Thơ con cóc có quyền không theo niêm luật hoặc diễn tiến nội dung. Có lẽ vì nó  lấy cái oai của  cậu ông trời. Ví dụ:
Hôm nay anh đến chơi nhà
Con chim đậu ở trên ngà con voi.



Thơ con chó: Bất đắc chí, hậm hực, chửi đổng là đặc điểm của dạng thơ này. Đại thể?
Bố mày đã biết rồi nhe
Mấy thằng “vét đĩa”, “lái xe”, “chó đàn”!
Biết điều, bố sống đàng hoàng
Còn không, bố “Đ. (đéo)” họ hàng tụi bay
Thơ con mèo: Đặc điểm rình chuột của mèo là âm thầm mai phục, kiên nhẫn rình rập, nhẹ nhàng tiếp cận rồi bùng nổ bằng một cú tát thình lình. Thơ con mèo thường bất ngờ:
Một nhành hoa e ấp
Dấu mình trong sương đêm
Nghe phía ngoài, xa lắc
Khách làng chơi hỏi: Còn?
Sau thơ con mèo là thơ con heo. Do nó cùng tên với một thể loại phim nên còn được gọi là thơ cấp III. Vị tiên sư có lẽ là Hồ Xuân Hương với thi phẩm Quả mít “Thân em như quả mít trên cây”. Ngày nay heo được nhồi tăng trọng nên dù ngon nhưng dễ ngán. Kiểu:  
 Nét quyến rũ xé toang khuy áo cũ
Em mệt nhoài ngã trên đỉnh thiên thai
Ta đắm đuối lao trong vùng giông tố,
Ngăn đam mê như thác đổ lưng trời…



Thơ con gà: Gà trống tự oai rằng mỗi sáng gọi mặt trời thức dậy mà chả hiểu rằng không gân cổ gáy thì bình minh cũng lên. Gà mái thì rặn 5 phút ra quả trứng nhưng cục tác khoe thành tích cả giờ đồng hồ. Nói chung, thơ con gà là thơ tinh tướng:
Thông minh hơn cả tiếng đồn
Mộng cao, chí nhớn: Giang sơn thu về
Dáng nam nhi hết chỗ chê
Phong lưu là tính, đam mê là thần...
Đệm Anh, tên Tuấn, họ Trần
Chỉ nghe qua, vạn quỷ thần đều ghê
………………………
Trần Tuấn

(Đề tài mang đi thi TS)

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2017

500 ANH EM!...

Đây là một trạng thái từ chỉ việc hô hào quần hùng mà tiểu yêu mạng thời gian này hay dùng.

Nó bắt nguồn từ việc vài năm trước, một tay anh chị phía Bắc muốn tập hợp bữa “Đại tiệc giang hồ” bằng việc hô hào những thành phần số má tụ lại một điểm. Công an biết, gọi tay này lên thuyết phục rằng đừng nên tinh tướng, hắn tỉnh bơ trả lời, đại thể: Tập hợp 500 anh em lại làm bữa rượu thôi! Có gì đâu....

Thế nhưng công an cao tay, bữa nhậu ấy bị xóa sổ bởi chính người khởi xướng. Nghe nói “499 anh em” còn lại cười ruồi “đại ca” sau khi hụt buổi “tụ nghĩa”.

Cứ tưởng đó là một thất bại đi vào sách giáo khoa, thì, giờ lại xuất hiện “500 anh em” phiên bản 2.



Đó là việc ông Nguyễn Minh Mẫn, quyền Vụ trưởng Vụ III (Thanh tra chính phủ) gửi tâm thư tới cánh báo chí, mời dự buổi “họp báo” để nói rõ hơn về việc ông bị yêu cầu xin lỗi trong vụ phát ngôn xỉ nhục thứ quyền lực thứ 4.

Thư mời đã gửi đi, và nhân vật chính đang chuẩn bị tâm thế làm người hùng!

Cuộc phô trương chính kiến này, đúng  lịch, sẽ diễn ra ngày mai (7-10) nhưng theo tớ biết thì ít nhất đến bây giờ anh Mẫn đang tắt điện thoại. Có nghĩa rằng khả năng anh chính thức “bật” lại yêu cầu phải xin lỗi báo chí của Thanh tra chính phủ chỉ còn là Năm ăn năm thua. Giang hồ gọi là “xanh-chín”!.



Anh Mẫn bị áp lực nào đó can thiệp hay đã đột ngột thay đổi nhận thức?  Câu trả lời có vào 9 giờ ngày mai (7-10).

Trần Tuấn




Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

KHI CHÀNG TUNG CƯỚC…


Chuyện về anh cán bộ ở xã Quảng Điền, huyện Krông Ana (Đắk Lắk) đội mũ bảo hiểm tấn công vào chợ tự phát gây xôn xao quần chúng hai hôm nay, tớ thấy
Khi anh tung cước vào mẹt rau, đá bay một xô cá của người bán hàng, điều đó không chỉ đơn thuần là anh giẫm chân lên nồi cơm của họ.
Nó còn có ý nghĩa rằng anh đang song phi vào lòng tự trọng của bà con - một biểu hiện kỳ thị tư cách với chính đồng loại.

Đồng ý rằng khi được giao nhiệm vụ dẹp vỉa hè, anh có toàn quyền xóa xổ bất cứ thứ gì lấn chiếm không gian công cộng, tuy nhiên, phải bằng các biện pháp và công cụ anh được giao. Ví dụ: lập biên bản, cưỡng chế, điều xe đến hốt.
Chứ không có nghĩa khi thực thi nhiệm vụ, anh tự do đập phá tứ tung, ngông cuồng phách lối. Kiểu tự do như vậy chỉ có ở biểu hiện tăng động của bọn giặc cỏ trong những truyện Tàu mà tớ từng đọc.
Giờ thì anh làm bao cát cho dư luận tập võ! Và nếu chỉ dừng lại ở chỗ tự anh hứng gạch đá thôi thì đỡ quá. Nhưng khổ thay, vì trong cuộc tả xung hữu đột với đám dân đen kia, anh lại đang thực hiện sự ủy nhiệm quyền lực từ chính quyền. Vậy là bộ máy, trong đó có anh, hứng trọn vẹn.
Sự lộng hành của anh bị nâng lên tầm đại diện cho một chủ trương, một hệ thái độ.
Tất cả chỉ tại ngày trước thích đấm đá mà không có chỗ tập đàng hoàng?


Ngày Trung thu, mà tới đoạn này, bỗng nhiên tớ lại nhớ tới sự cố chọi trâu mấy tháng trước tại Hải Phòng.


Trần Tuấn