Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2021

Cà phê đầu năm


Đầu năm đi mót cô đơn

Tìm quanh tìm quẩn nỗi buồn vắng teo

Quán đông rặt những eo sèo

Những niềm năm cũ tản theo mây hồng

 


Cà phê mình vẫn một mình

Giọt sầu rơi tới lưng chừng rồi thôi

Suy tư chỉ đắm nửa vời

Lòng đăm chiêu lọc lẻ loi, lỡ làng...

 

Cô đơn bỗng quý hơn vàng

Mót lên mót xuống lại càng lửng lơ.

Anh Tuấn

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2021

Khi chúng ta chửi mắng người câm

Định không nói nhưng nói cũng bằng không, vì ý kiến của tôi thường nhận được rất nhiều sự thờ ơ. Bạn bè Fb đa phần là biết nhau nên có công kích gì thì thường nhắn tin phê phán, ít hắt nước sôi vào mặt. Vì thế, trên mạng xã hội, tôi nói như đang tự nói, ha.

 


Thứ nhất, vụ mẹ kế “dự bị” làm tổn thương con chồng ở chung cư mới đây. Bé 8 tuổi đã qua đời. Sắp tới tại tòa, bé xấu số ấy có thể còn bị đổ lỗi, thậm chí vu khống rằng “hư”, “ra mặt thù địch” với chính người đầu gối tay ấp của bố… nên trong lúc “cả giận mất khôn”, dì ghẻ đã điên lên rồi phang tới tấp bằng đủ thứ mà lúc bình tĩnh có thể chỉ dọa bằng roi mây...

Nếu xảy ra như vậy thì đó là lúc bị cáo được bộc lộ hết suy nghĩ của mình cũng như làm rõ những uẩn khúc vụ việc.  Bị cáo lúc ấy thực hiện đối đáp, tranh luận, giải thích, bào chữa công khai tại tòa thay vì tình cảnh hiện nay buộc phải nín miệng để cho dư luận xã hội tự phong công lý mà thoải mái rủa xả, căm thù.


Thứ hai, vụ Việt Á. Hành vi, lời khai, dấu hiệu phạm tội của Phan Quốc Việt mới chỉ điều tra bước đầu của công an. Điều tra bước đầu ấy qua sự sao chép của truyền thông, tới lăng kính của dư luận là đã qua mấy lần truyền tin rồi.

Phan Quốc Việt cùng những đồng phạm khác đang trong trại giam, chưa thể thanh minh mình là tướng, hậu, tượng, xe hay tốt trong ván cờ 4.000 tỉ kia. Tuy nhiên, búa, rìu phang vào danh dự bị can này thì nói như truyện chưởng: Chỉ còn một đống bầy nhầy.


Thứ ba, năm ngoái, tôi được giao viết về nhân vật án oan. Mấy giờ đồng hồ nghe ông hồi tưởng, ấn tượng lớn nhất mà “tử tù hụt” này mang lại là thần thái hổ báo của ông khi nhắc lại những ngày bị giam cầm, chịu đựng nhiều sự hành hạ về tinh thần, thân thể.

Ông kể, thời điểm thao thức nhất trong đời tạm giam của mình là sau khi nhận cáo trạng truy tố 2 tội Giết, Cướp. Lý do, vì oan nên ông khao khát ngày được ra tòa để có cơ hội nói hết những điều mà đằng đẵng mấy năm không được nói hoặc nói không ai nghe…. Sau đó thì người gây kinh động nền tư pháp phía Nam này được minh oan, xin lỗi, bồi thường.


Ấy mới là ba chuyện, những chuyện mà các tù nhân khác có thể vài chục năm nữa mới được nhìn nhận lại thì tôi không nói, do không đủ chữ.

Vậy kết thế nào nhỉ? Nếu nói “chưa nên phán xét khi tòa chưa tuyên” thì có người sẽ mắng tôi vô cảm; còn nếu khuyên “hãy cứ lên đồng phê phán đã, dù đúng dù sai thì cũng góp phần thức tỉnh đạo lý xã hội” thì e rằng ta đang tự cho mình niềm ham  thích dẫm lên mọi thứ dù là phân hay cơm.

Nên chăng, có sự đối đáp công bằng cho sòng phẳng về danh dự?

Lại nhớ, một Facebooker vừa qua có đăng hồi ức của một Cải cách viên khi tham gia phiên xét xử cường hào ác bá hồi những năm 50 thế kỷ trước. Theo như nhân vật của tác giả, không khí ngày ấy thật tưng bừng.

Anh Tuấn

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2021

Chung chiêng...

Giữa miệt mài cuộc sống

Ta mệt, tìm bóng em

Lòng vừa lạ vừa quen

Hồn đăm chiêu thơ thẩn



 


Bờ môi thơm nắng ấm

Tóc duyên gọi thu về

Vài giọt sương rơi trễ

Đọng vào trong mắt xanh

 

Cà phê đen sóng sánh

Dáng ngồi buồn chênh vênh

Mộng đời ta xếp cánh

Rơi xuống miền lênh đênh…

Anh Tuấn 

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2021

Tử vận trong thơ

Luộc mấy “tử vận” trong thơ, để thấy vần vè nói riêng, cuộc sống nói chung vẫn còn lối lách.

 

Vần “I”

Hôm qua em đi thi

Bài vót chông tập kĩ

Giám khảo sướng âm ỉ

Nức nở khen hết í

(Hình như họ còn nghĩ

Mời em dạy sử Mĩ)

 

Vần “UÔI”

Em nói chúng mình nên buông xuôi

Anh về cố gắng giữ thằng người

Mai nếu dịch tan, tình chưa nguội

Lúc ấy tìm nhau toe toét cười.

 

Vần “ỒN”

Gặp nhau anh suýt hết hồn

Lý do, em chửa xịt cồn vào tay

Cô-vy rõ thật không hay

Tình vỡ vì cứ loay hoay nghĩ cồn.

 

Vần “IT”

Người yêu tăng cân khóc thút thít

Mình quát, bắt từ nay kiêng thịt

Em giận, gắt gỏng đòi đá đít

Đuổi ra khỏi nhà lúc tối mịt.

 

Vần “ET”

Đêm qua nàng làm đẹp

Chàng nhìn sợ gần chết

Cố gắng ghìm tiếng hét

Chui xuống giường nằm bẹp

 

Vần “ỨT”:

Cô giáo thơm như mứt

Bố em thương cô nhứt

Nhưng tình cảm bị đứt

Vì Hiệu trưởng dọa ném… phấn.

Trần Tuấn