Như giọt máu tươi
Mặt trời khạc vào hoàng hôn lời hấp hối
Nhiệm kỳ hăm bốn giờ đang đổi
Phố thị sắp tắm trong đêm
Cuộc đời vô số sự đương nhiên
Nhưng bất ngờ chưa khi nào thiếu
Nếu ngày mai dế, giun nằm chiếu
Người ở hang cũng chẳng lạ lùng
Ta bán đi khao khát vẫy vùng
Đầu cơ những niềm ấm cúng
Thương vụ dường như không trúng!
Bởi tâm hồn hằn vết thủng phong sương…
Đứng trước hoàng hôn
Lặng nhìn xe cộ…
Giật mình đèn đêm
Chiếu lòa mắt đỏ…
Lại muốn nhổ vào khuya…
Để bất ngờ đốt đương nhiên ra gió.
ANH TUẤN