Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2024

Tổn thất và Hả hê

 

Tuần này, theo tôi có ít nhất 2 câu chuyện ủng hộ việc chém vào cảm thức tôn sư trọng đạo.

 


Chuyện thứ nhất là những ồn ào liên quan nghi vấn dàn dựng cảnh học sinh bị đối xử thảm thương trong tiến trình "vực đạo". Thứ 2, phụ huynh tung vài đoạn trao đổi nội bộ lên không gian chung về việc cô giáo dằn dỗi bởi chiếc máy tính.

2 chuyện trên dễ làm sâu sắc thêm nguy cơ đương nhiên hóa câu chuyện thứ 3 - Nghĩa là xem những người thực hiện sứ mệnh "đưa đò" như những tay chở đò thuê đúng nghĩa đen, tước đoạt và dập tắt  ánh sáng của giá trị được tôn trọng hàng nghìn năm.

Đương nhiên, phản ánh nhằm góp ý hướng tới mục tiêu người làm giáo dục tốt hơn không sai. Tuy vậy, cái lý lẽ "không sai" đó có vẻ như mang sức nóng của ngọn lửa "đám đông a dua". Ngọn lửa ấy không ai chắc chắn lan sang khối thuốc nổ của tâm lý "khinh thầy" lúc nào.

Một xã hội mà tâm lý thiếu coi trọng người thầy nói riêng, người làm giáo dục nói chung, có đất sống thì xã hội ấy ít nhiều xuất hiện khả năng đối diện với những bước đi trĩu nặng.

Giữa mất mát lâu dài và hả hê tức thời, tôi không chọn đội nào.

Anh Tuấn

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2024

Rồi cũng về số 0

 Lòng anh chỉ ánh trăng mới hiểu

Em phía mặt trời đâu thể hay

Hờn trách nỗi gì cho đau đớn

Rũ lá tàn hoa mấy khoảnh lòng…

 


Em có nhớ không chuyện chúng mình

Nửa năm cháy bảy bận đinh ninh

Những lời son sắt thành mây xám

Phủ xuống đời nhau mọi bão bùng

 

Hay cứ vui đi, cứ kệ tình

Cứ vờ sơn phết thủa bình minh

Cứ tô điểm lại lời gian dối

Và đợi trăm năm để về Không?

 Anh Tuấn