Hôm qua, 31-1-2025, là ngày khá đặc biệt. Chàng trai của chẵn 20 năm trước tái định vị bước chân dù lòng đã ngơn ngớt gió xôn xao.
Và vì nó khá đặc biệt nên trí nhớ phải chờ tới sáng nay để “sực nhận ra”. Dù vậy, tới chiều tối thì những ký ức mới rục rịch xếp hàng có lớp có lang.
Hi vọng một vài điều liên quan lý tưởng sẽ sáng như… kỳ vọng. Chứ cứ một lần nữa lặp lại chữ Quẩn thì chắc cái chữ đầy kinh hãi ấy rục rịch chuyển hóa sang vần Lẫn.
Quẩn (hay Lặp - thơ cũ, phiên bản độc nhất)
Rồi ta lại gặp lại ta
Rồi ngày tháng ngày hôm qua, bây giờ
Rồi cuộc đời chết mộng mơ
Rồi như đang lở một bờ thế gian…
Vầng trăng mãi một khuôn vàng
Mùa thu mãi vẫn dịu dàng nắng thu
Mãi là rừng rậm âm u
Mãi xanh là biển, mãi ru là “hời”
Chán đời ngửa mặt lên giời:
Đã như thế, thế thì thôi, chán gì!
Lối mòn cứ thế mà đi
Hành tinh còn quẩn chứ gì riêng ai.
Tuấn Trần