Thứ Hai, 12 tháng 5, 2025

Cuộc đấu chóng vánh?

 Dưới quan điểm nghề, mình hi vọng trí tuệ nhân tạo (AI) và đa số hoạt động đời sống nói chung, báo chí nói riêng không tái diễn cuộc chiến chóng vánh như xe ôm truyền thống và xe ôm công nghệ vài năm trước.

Tuy nhiên, cứ nhìn vào những bước tiến vũ bão của AI thì “hi vọng” trên không nên dùng như một con châu chấu ngoan cố đá xe.

Vì chắc chỉ vài tháng nữa, AI thông qua tích hợp các kiểu camea, hoàn thiện phân tích tình huống, tối ưu công nghệ đọc khẩu hình cũng như ngôn ngữ đời sống… có thể tự động viết những bản tin, bài điều tra thật và sắc sảo hơn cả chuẩn sự thật bây giờ.

Khi ấy, nó là phẳng mọi giới hạn thông tin và ném vào trán bất cứ đại phóng viên nào nỗi mặc cảm của chú ốc sên trên đường đua với hỏa tiễn.

Như chiều nay, thử chú Chat GPT, nguyên văn “Góc này là nơi tôi làm việc ngày cuối tuần. Từ những đồ vật và không gian như trong hình, ông thử viết khoảng 200 chữ tưởng tượng về một sở thích của tôi xem” – thì non 2 giây, nó nhận diện và mở rộng được những đồ vật khó như hộp quẹt, khói thuốc, điếu cày, tượng Di Lặc, nhựa tái chế…

 


Nên, một số lời tự huyễn hoặc như “AI chỉ là công cụ”, “sử dụng AI để hoàn thiện bản thân”, “AI vô tri”… dường như đang trở thành một dạng ngụy biện mang liều lượng thuốc an thần khá cao.

Vậy, ứng xử với nó sao nhỉ? – Có khi nào những sản phẩm kiểu thô kệch, vụng về, đồ cổ một cách thành thật… lại là đối trọng lớn của bọn tinh vi cùng diêm dúa AI?

Có thể lắm!

Tuấn Trần

 

 


Thứ Ba, 6 tháng 5, 2025

Đặc cách lòng se điếu

 

Nhân mấy nay ồn lên chuyện khoe lòng se điếu dài như đàn lợn, mình tính tán điều gì đó hay ho nên tìm lại câu “Thứ nhất động phòng thứ nhì lòng lợn” của các cụ - ý nói 2 thứ sướng nhất nhì trong đời.



Té ra nhầm mấy chục năm! Nó chính xác là “Thứ nhất phạm phòng thứ nhì lòng lợn”. Tức là mối nguy thượng mã phong và tào tháo đuổi.

Cũng tức là chỉ sai 1 chữ thôi mà từ đỉnh cao tâm đắc xuống đáy vực tâm tư.

Nhưng phải thừa nhận có tán dương hay cảnh báo thì nhiều món về lợn ngon. Tới nỗi nó được đưa lên thành tiêu chuẩn thẩm mỹ của một thời khi liên tiếp xuất hiện những từ lóng kiểu “thả lợn” để trầm trồ vòng 1 của phái đẹp. Rồi nghệ thuật thứ 7 cũng đặt gạch cho một bộ môn nằm trong tứ khoái.

Còn “con lợn” nếu được dùng để đối đáp nhau trong giải quyết mâu thuẫn thì hậu quả có thể xuất hiện thêm ngày giỗ đầu của yêng hùng nào đó.

Nghĩa là lợn từ bao lâu nay vừa nguy hiểm, vừa dễ thương. Có điều, bộ phận của loài dễ thương cùng nguy hiểm ấy khi được khu biệt trong một cuộc kiểm tra với lý do “lòng se điếu được rao bán đầy thị trường là hành vi gian lận thương mại” thì cái tầm của lợn còn cao vút nữa.

Vì những bọn như đít gà (phao câu), phân bò (nậm pịa)… nhiều khả năng cũng nhao nhao đòi kiểm tra riêng cho mà xem.

Tuấn Anh

 

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2025

Lựa chọn…

Muốn tỏa sáng thì hãy sử dụng bóng đêm!

Dù thắng hay thua, 1 ván cờ chất lượng phải ngốn tối thiểu nửa giờ đồng hồ. Dưới lượng thời gian ấy, cờ mất đi vẻ đẹp của thưởng thức trí tuệ.

Còn đánh cờ 1 mình thì chưa khi nào thú vị, bởi ngoài biết tỏng tòng tong đối phương thì việc bại hay thành đều chẳng thể thoải mái.

Tôi bây giờ chỉ ngắm bàn cờ để tính nước đi cuộc sống.



Vung tay phạt gió thì có vẻ thâm thúy vậy, thật ra thì quay lại tuyên ngôn ban đầu, có chút đổi màu.

Kiểu này hoặc tương tự kiểu này, rằng: Muốn trở thành đấng đàn ông lý tưởng, hãy tới nơi chỉ toàn phụ nữ.

Cựu thanh niên Trần Huyền Trang trong Tây Du Ký từng hùng hồn chứng minh điều đó khi qua nữ nhi quốc.

Rồi ta lại gặp lại ta

Rồi ngày tháng ngày hôm qua-bây giờ

Rồi cuộc đời đắm mộng mơ

Rồi như đang lở 1 bờ thế gian…

 

Vầng trăng mãi 1 khuôn vàng

Mùa thu mãi vẫn dịu dàng nắng thu

Mãi là rừng rậm âm u

Mãi xanh là biển, mãi ru là hời…

 

Chán đời ngửa mặt lên giời

Đã như thế, thế thì thôi chán gì

Lối mòn cứ thế mà đi

Hành tinh còn quẩn chứ gì riêng ai!

Trần Tuấn

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2025

Bình minh?

Ta lạc giữa rừng bằng hữu

Hồ nghi mọi thứ chân tình

Tự thấy cuộc đời như võng

Chênh chao đôi nẻo bình minh...



Một nẻo mặt trời trong mộng

Phía kia ngột ngạt gió lòng

Và rồi nơi chung chiêng ấy

Soi gương ta gặp chính mình

Tuấn Trần

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2025

Tự vấn

Dưới chân là cuộc sống

Trên đầu là cuộc chơi

Sáng chủ nhật gió nổi

Nôn nao đầy đủ thứ

 


Cà phê màu ẩn ý

Khói thuốc giễu bầu trời

Áo hồng phai ủy mị

Đè nghiến vào nắng xuân

 

Ta cứ mải phân vân

Giữa đôi miền số phận

Rồi gần như mất tất

Trên đầu và dưới chân

 

Hay là lại giàn trận?

Hay là cứ thoái lui?

Hay là kệ cụ đời?…

Tức là thôi, ta nhỉ!

Anh Tuấn

Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2025

Khơi bút Xuân rắn

 

Hôm qua, 31-1-2025, là ngày khá đặc biệt. Chàng trai của chẵn 20 năm trước tái định vị bước chân dù lòng đã ngơn ngớt gió xôn xao.

Và vì nó khá đặc biệt nên trí nhớ phải chờ tới sáng nay để “sực nhận ra”. Dù vậy, tới chiều tối thì những ký ức mới rục rịch xếp hàng có lớp có lang.

 


Hi vọng một vài điều liên quan lý tưởng sẽ sáng như… kỳ vọng. Chứ cứ một lần nữa lặp lại chữ Quẩn thì chắc cái chữ đầy kinh hãi ấy rục rịch chuyển hóa sang vần Lẫn.


Quẩn (hay Lặp - thơ cũ, phiên bản độc nhất)


Rồi ta lại gặp lại ta

Rồi ngày tháng ngày hôm qua, bây giờ

Rồi cuộc đời chết mộng mơ

Rồi như đang lở một bờ thế gian…

 

Vầng trăng mãi một khuôn vàng

Mùa thu mãi vẫn dịu dàng nắng thu

Mãi là rừng rậm âm u

Mãi xanh là biển, mãi ru là “hời”

 

Chán đời ngửa mặt lên giời:

Đã như thế, thế thì thôi, chán gì!

Lối mòn cứ thế mà đi

Hành tinh còn quẩn chứ gì riêng ai.

Tuấn Trần

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2025

Lặng

Sóng xô con thuyền đi đâu

Để cho ai đó bạc đầu nhớ ai

Đăm chiêu nửa vạt áo dài

Lòng nôn nao gió thiên thai ùa về…


Đêm qua men lối bờ đê

Giật mình đánh thót... thấy gái quê đang rút dao găm.


Hồi 5 năm trước gọt được mấy câu vần vè trên. Tới tiết mục men lối bờ đê thì nín thở, không bước thêm được nửa chữ nào nên chữa ngượng bằng lối gieo vờ hài hước.

Nửa thập kỷ, thi thoảng thầm đọc và hơi hơi đau đáu với đoạn kết lỡ làng đó. Cho tới sáng nay rướn lên, kiểu như câu chuyện gặp xe buýt 2 tầng.

Đấy, chậm như mình nhưng biết cố gắng thì cũng sinh được sản phẩm tròn trịa trước… 6 năm.

 


Ả thơ ấy đây:


Sóng xô con thuyền đi đâu

Để cho ai đó bạc đầu nhớ ai

Đăm chiêu nửa vạt áo dài

Lòng nôn nao gió thiên thai ùa về…

 

Đêm qua men lối bờ đê

Niềm thương xước bởi 4 bề cỏ may.

Tuấn Anh