Thông
thường, có hiểu nhau thì mới yêu nhau được. Nhưng trong trường hợp này, theo
tôi là chẳng mấy biết nhau nhưng vẫn ra rả ca ngợi niềm hạnh phúc vì được sống
trong nhau.
Bàn về Pháp luật nước nhà có lẽ là hơi thừa bởi đã
được nói tới quá nhiều, chỉ xin có vài lời nhận xét về thái độ ứng xử với luật
pháp của dân ta. Lượm lặt một vài vụ chưa hẳn là điển hình cũng thấy vô số chuyện
để phân vân.
Khi tiếng súng Đoàn Văn Vươn vừa vang lên, chân dung
ông chủ đầm tôm này được đa số báo chí trong nước vẽ nên như là một tên đồ tể
máu lạnh, chỉ biết lợi ích cá nhân, ngồi xổm lên chính quyền mà phì phèo thổi khói vương trên đầu nòng
súng đạn hoa cải. Ông giám đốc công an Hải Phòng tô điểm thêm vào bức tranh
sinh động những mỹ từ hoành tráng trong cuộc đột kích, cưỡng chế quyền lợi người
dân, tung hê thành tích, coi đó như “Một trận đánh đẹp!” và đề nghị đưa vào
trong giáo trình để cán bộ, chiến sĩ học tập,...
Cho tới khi dư luận ồn lên, nhân sĩ trí thức đặt câu
hỏi, tướng Lê Đức Anh lên tiếng, người đứng đầu chính phủ vào cuộc,... thì gió
lại đổi chiều. “Kẻ côn đồ” với những hành xử “Giang hồ” nghiễm nhiên trở thành
một “Anh hùng” cũng nhờ báo chí..
Người nông dân chăm chỉ ấy hiện đang trả giá cho
hành động bất khuất của mình sau song sắt. Nhà cửa bị san phẳng, đến túp lều mới
dựng của vợ con lại cũng vừa bị bọn nào đó đập phá
Làm “Anh hùng” sau khi vác súng chống lại lực lượng
vũ trang của chính quyền, lại đẩy một số “đầy tớ” về vườn, buộc phải làm thân
“ông chủ” thì một túp lều chứ đến ba bốn cái “chòi canh cá” dựng lên lại bị phá
là vẫn còn ít.
Nhưng bà con đã mãn nguyện với kết luận của Thủ tướng
nên chẳng mấy để tâm tới kẻ nào đã bình định chốn chui ra chui vào của thân nhân
người hùng nữa.
(Cái túp lều dựng tạm lại cũng bị "bình định")
Chuyện thứ hai, ấy là việc một công dân yêu nước phạm
tội “Trốn thuế”.
Bloger Điếu Cày tức nhà báo Nguyễn Văn Hải, người
hăng hái trong phong trào xuống đường biểu tình chống bành trướng Trung Quốc, tố
cáo âm mưu gặm nhấm giang sơn một cách ti tiện của kẻ láng giềng nham hiểm này.
Sau khi hết thời gian chấp hành án phạt tù thì bỗng nhiên anh Hải... mất tích.
Và chính quyền cũng chẳng thèm giải thích. Một công dân mất liên lạc những gần
nửa ngàn ngày (16 tháng) ấy vậy mà việc tìm anh chỉ xôn xao ... bên ngoài lãnh
thổ, nhờ những tờ báo nước ngoài.
Tưởng như lòng yêu nước và cái tội hình sự kia là 2
khái niệm chẳng liên quan gì tới nhau. Vậy mà dường như nó lại có mối quan hệ
nhân quả khá rõ ràng.
Chợt nhớ tới Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ. Ông Vũ bị
công khai truy tố và kết án bởi tội danh tuyên truyền chống phá nhà nước sau một
vụ khám xét nhà nghỉ bất ngờ của công an, từ đó, các chiến sĩ thu giữ được 2
cái dụng cụ tránh thai dành cho cánh đàn ông. Có người nói vui: Con đường gán Tiến
sĩ Vũ vào điều 88 BLHS của nhà nước bắt đầu từ manh mối 2 bao cao su.
Phải chăng trốn thuế và quan hệ không lành mạnh là 2 trong số hệ thống những lý do nhằm
đảm bảo cho dân tình không quá xôn xao?
Vụ thứ 3 cũng ly kỳ chẳng kém.
Những tưởng khái niệm “Án cao su” đã bị khai tử từ
những năm 90 của thế kỷ trước, thế mà nay nó lừng lững quay lại rồi đổ ập xuống
số phận mong manh của người phụ nữ yếu ớt Bùi Thị Minh Hằng.
Được biết, đây là một thứ “Án chung thân không chính
thức” mà các văn bản thường gọi là “Tập trung cải tạo”. Trước kia, nó là nỗi ám
ảnh của những “quái tù” sừng sỏ nhất. Không có quan tòa tuyên, cũng chẳng có thời
gian cụ thể, người ta dí cho anh một lệnh “Tập trung cải tạo” vài ba năm, sau
đó “xét thấy” anh có tiến bộ thì tha, còn nếu ngứa mắt hoặc chưa vừa lòng lại
ban cho một chữ ký thêm lệnh nữa, lệnh nữa,... Thế là anh đành ngậm ngùi nói lời
chào khoảng trời tự do để tiếp tục công cuộc cho sứ mệnh của “Cục Lao Cải” – Cục
Lao động, cải tạo.... Từng có những người cả ¼ thế kỷ sống kiếp “Cơm cân, áo số”
mà chẳng rõ mình mang tội danh gì.
Chị Hằng tham gia bày tỏ chính kiến chống Trung Quốc
(Lại Trung Quốc) thể hiện một tinh thần yêu nước nồng nàn, chị giương cao khẩu
hiệu “Phản đối đàn áp người ủng hộ Quốc hội ra Luật biểu tình” là quyền đương
nhiên có của công dân một nước dân chủ. Việt Nam luôn nhận phần “Dân chủ” về
mình mà chẳng hiểu cớ gì lại dúi bản án cao su vào tay người phụ nữ yêu tự do,
thừa lòng tự tôn dân tộc ấy?
Tôi hơi dài dòng như thế chỉ để sơ sơ một vài nhận
xét về thái độ ứng xử với luật pháp của người dân trong nước.
Chuyện thứ nhất, cà xã hội đều quan tâm. Hiện tượng
Đoàn Văn Vươn như một ngòi nổ cháy vào thùng thuốc súng đầy bức xúc trong tâm
lý đại chúng về vấn nạn tham lam, cửa quyền, độc đoán, dối trá, bao che lẫn
nhau,... của một bộ phận luôn tự hào vì trên ngực có thẻ “Đầy tớ”. Người ta mổ
xẻ nhiều văn bản sai quy định chưa hẳn vì có thừa tinh thần thượng tôn pháp luật.
Mà dường như việc dẫn ra những căn cứ pháp lý này với mục đích bác bỏ những quyết
định kia, như đã nói, nhằm thỏa mãn nhu cầu tâm lý ghét lũ sâu mọt mà thôi.
Bởi, với câu chuyện thứ 2 và thứ 3 thì chỉ có một số
ít nhân dân chú ý. Nếu trong một quốc gia mà đa số công dân nắm vững luật pháp,
hiểu những quyền lợi chính đáng dành cho riêng mình, dành cho cộng đồng mình,
cũng như ra sức bảo vệ tới cùng những tổn thương mà luật pháp bảo vệ mình ấy có
thể gặp phải thì chắc chắn việc một cá nhân bị chính quyền phong tỏa trái luật
hơn năm trời hay việc cũng chính quyền đưa ra quyết định tập trung vô thời hạn
trong một nhà nước “Pháp chế XHCN” là không thể chấp nhận. Báo chí phải vào cuộc,
công luận sẽ đòi câu trả lời. Chứ không phải im re, khiêm tốn nhường sự thắc mắc
cho các cơ quan thông tấn bên ngoài lãnh thổ
Chỉ mong không phải là vì lý do công dân Việt Nam
quá hiền lành, bàng quan ngay cả với những quyền cùng lợi ích chính đáng được
pháp luật quy định, mà ở nguyên nhân báo chí nước nhà kém cỏi, không làm tốt chức
năng cung cấp thông tin (tôi không cho là bị quản lý) khiến cho chẳng mấy người
biết mà đòi hỏi.
Tuy nhiên, một nhà nước của dân, do dân và vì dân mà
“Dân” lại thờ ơ ngay cả với thứ mình đang sở hữu thì thật đáng phải suy nghĩ.
Trần
Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét