“TẮC KÈ HOA”
Từ điển Bách khoa toàn thư mở
Wikipedia định nghĩa về Mại dâm “...là hoạt động dùng các dịch vụ ngoài hôn
nhân giữa người mua dâm và người bán dâm để trao đổi tiền bạc, vật chất hay quyền
lợi. Đây là hoạt động bất hợp pháp ở phần lớn các quốc gia trên thế giới”
Theo đó thì ngay cả những bậc “Chính
chuyên” trót sa ngã với sếp của chồng bởi lý do “vì sự thăng tiến của ông xã”
cũng bị liệt vào “Người bán dâm”. Tuy nhiên, bài viết chỉ xin đề cập tới cách
hiểu phổ thông nhất trong xã hội hiện nay.
NHỮNG NẺO ĐƯỜNG BUÔN
HƯƠNG BÁN PHẤN
Gần đây, điểm các mặt báo hàng ngày
thấy ngập tràn thông tin về hai đường dây mại dâm cao cấp tại Hà Nội và Thành
phố Hồ Chí Minh vừa bị phanh phui. Tưởng như cả xã hội phải giật mình bởi đột
nhiên nhìn ra mặt tối phía sau ánh hào quang của những nhân vật từng được tung
hô là “Thần tượng” hoặc chí ít cũng là “Ngôi sao” trong làng giải trí Việt..
Nhưng thực tế chuyện này như chuyện
cái kim trong bọc, ai cũng biết, chỉ là chưa có cơ hội để khẳng định. (Giống như cô ca sĩ nổi tiếng nọ hả hê
trên các diễn đàn vì “tới bây giờ mới được minh oan” bởi lời “tố dâm” từng bị đồng
nghiệp “ném đá” vài năm trước).
Trước đó, năm 2005, người viết bài
này đã từng nghe một người bạn học chung lớp Đại học, cũng là ca sĩ vào tới
chung kết của cuộc thi Sao Mai Điểm Hẹn chia sẻ “Làm ngôi sao phải trả giá nhiều
lắm... Đầu tư về công sức luyện tập, mất tiền mua trang phục, đạo cụ lại phải
chi tình cho mấy lão bầu dê xồm có quyền lực nữa...Hầu như ai cũng thế cả, nếu
không thì còn xa mới nổi tiếng...”
Cứ chiếu theo định nghĩa thì đó chính
là một hành động bán dâm để đổi lấy danh vọng. Chuyện này có hơi khác về động
cơ so với hai người đẹp má mì H.H và M.X vừa qua. Nhưng nó nói lên một sự thật
rằng: Bên trong những ngôi đền thiêng vẫn có thể có những gã “sư hổ mang”.
Đó là chuyện của giới Showbiz Việt. Còn
tại tầng lớp ít nổi tiếng hơn thì cái sự mua phấn bán hương lại diễn ra với
hình thức và thủ đoạn khác.
Về mặt không gian, những khoảng tối
góc công viên, những hành lang đi bộ trên cầu, những quán cà phê heo hút hay những
tiệm hớt tóc gội đầu, trong sàn nhảy, quán Bar luôn có thể trở thành sàn giao dịch
tình dục. Thời gian hoạt động mạnh nhất thường là từ 19h tối hôm trước đến 5h
sáng hôm sau. “Địa điểm trả hàng” cũng rất đa dạng: Đơn giản là một cái chiếu
ngủ dưới gầm một công trình xây dựng, tiện lợi hơn là ngay trên ghế gội đầu hoặc
phía sau tấm vải mỏng tang che quấy quá trước mỗi căn phòng chật hẹp. Cao cấp
chút nữa thì dẫn nhau vào nhà nghỉ.v..v...
Lại có cả kiểu bán dâm độc đáo tạm gọi
là “Bán dâm... miệng”. Ngã giá xong, “anh, ả” tìm thuê phòng nghỉ. Nàng bảo
chàng vào tắm nước nóng cho cuộc mây mưa thêm phần sảng khoái. Tin lời mỹ nữ,
khách làng chơi hí hửng bước vào WC, xong xuôi trở ra mới tá hỏa giật mình lao xuống
cằn nhằn với nhân viên tiếp tân “Khốn kiếp! Con đĩ đó nẫng hết ví tiền cùng giấy
tờ của tao rồi”.... Bạn tôi một thời làm quản lý tại một khách sạn mini gần Ga
Sài Gòn (Q.3) sôi nổi kể lại việc thông đồng giữa nhân viên khách sạn và gái
bán dâm. ... Rồi hắn đập bàn quả quyết “Anh có tin không? Có con bé đêm nào
cũng lừa được mấy “thằng ngu” vào nhà nghỉ, thế mà nó vẫn còn zin 100%!”
ĐỊA CHỈ “GIAO HÀNG”
Và vì mại dâm là hành vi trái pháp luật
nên nó phải khoác cái áo tắc kè hoa mà ngôn ngữ thường dùng gọi là “trá hình”.
Giá mỗi cuộc vui vẻ càng cao thì hình thức trá hình... càng đẳng cấp. Từ những
cô gái đóng vai người đi bộ nơi gầm cầu, góc công viên tới những cửa hiệu kinh
doanh mát xa xông hơi, cà phê bóng tối. Rồi sang trọng nữa thì bỏ tiền cùng
tình (tình dục) mua lấy mác “diễn viên”, “người mẫu” để có đà lao đi rao bán
cái khoản sung sướng... Nói chung quy luật của thị trường có “cầu” ắt sẽ có
“cung”. Có người mua là có người bán.
Thế nên phê phán những người hành nghề
mại dâm là cần thiết, nhưng chụp hết mọi tội lỗi của họ vào cái mũ “Thiếu đạo đức,
phi chuẩn mực, phản văn hóa” thì cần phải xem xét lại. Nhất là khi nhìn vào
“khách hàng” của họ.
Một vị hiệu trưởng được khen là khả
kính, một ông quan đầu tỉnh nổi tiếng trong sạch gương mẫu, một đại gia vượt tầm
Công tử Bạc Liêu sẵn sàng chi 2.500 tiền Mỹ cho một “cuốc” vui vẻ,v..v... Họ đều có thể đứng chung trong hàng ngũ
“khách mua dâm” - Ngang nhân cách với một anh thợ quét vôi xa quê hương, thiếu
tình cảm...
Đó mới thực là thủ phạm chính khuyến khích
cũng như tiếp tay cho những thân phận kia trượt dài trong nấc thang Văn hóa dân
tộc. Và càng khủng khiếp bao nhiêu khi những cái miệng trơn mỡ ấy sau cuộc ngã
giá mây mưa với người đẹp lại oang oang trên diễn đàn rao giảng về phẩm chất, đạo
đức, lối sống,...
Đau đớn thay, một xã hội mà trong tầng
lớp được kính trọng nhất lại có những cá nhân đáng khinh bỉ nhất thì Kinh doanh
tình dục và Kinh doanh thói dối trá, cái nào phản dân tộc hơn đây?
Dĩ nhiên, nếu tiền làm từ mồ hôi nước
mắt, chẳng mấy ai rồ dại mà quăng cả ngàn đô Mỹ chỉ để đổi lấy cái ham muốn oai
phong bệnh hoạn là “Được lên giường cùng ngôi sao” cả. Và đối tượng bán dâm
cũng chỉ mãi ê chề với phận “Bán trôn nuôi miệng” chứ làm sao mà xênh xang mũ
áo, vênh vang mua rồi gắn vào cổ cái mác “Người của công chúng” được?
Vậy thì phải đặt câu hỏi về tính minh bạch
của những khoản tiền chi cho việc mua bán nhơ nhớp ấy?.
Đặc điểm của Tắc
kè hoa là đổi màu rất tài tình!
Trần Anh Tuấn