Nhân
vụ việc 2 đường dây kỹ nữ tại Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh khiến dư luận xôn
xao, một tờ báo nhờ tôi viết tuyến bài về Mại dâm với lời nhắn “Cứ phang cho
tới bến”. Nhận lời, lang thang trên mạng
tìm thông tin viết bài hầu tránh trùng nội dung với các cây bút khác thì ở xó
xỉnh nào tôi hầu hết cũng dẫm phải phát ngôn đầy tinh thần Khổng giáo của quan
ngài Lê Đức Hiền, Phó cục trưởng Cục phòng chống tệ nạn xã hội: “CHƯA CÔNG BỐ
TÊN NGƯỜI MUA DÂM VÌ... NHÂN ĐẠO!”
Hay
quá! Khoan dung với Khách làng chơi nhưng thẳng thừng tống những nhành liễu
mảnh mai vào Trại phục hồi nhân phẩm?
Bỗng
nhiên, lời vàng ngọc đó hướng tôi sang một liên tưởng ngỡ lạ mà rất quen: Nhân
đạo kiểu Xã hội Chủ nghĩa.
Năm
1946, vụ án tang thương phố Ôn Như Hầu để lại nhiều dấu hỏi về sự đàng hoàng
của một đảng trên đường muốn nắm giữ
sinh mệnh dân tộc
Cải
cách ruộng đất (1953 -1956) với hàng
chục ngàn người chết oan, và trên 80% địa chủ là địa chủ... rởm. Đình chùa miếu
mạo, sách vở thư tịch trải qua một cuộc binh lửa dẫu rằng chẳng có chiến tranh.
Sau
1975, “Thống nhất đất nước”, hơn 1 triệu thuyền nhân mang dòng máu Việt phải bỏ
mình dưới biển khơi. Vì cuộc Cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, và vì
hoảng sợ trước những người anh em cùng giống nòi, tay khư khư một học thuyết
ngoại lai khăng khăng trồng cây chuối ngược trên con đường phát triển của dân
tộc.
Gần
đây, những đế giày da mang ấn tín “an ninh” phũ phàng lau trên mặt người yêu
nước. Các vũ khí dùng để giết người như: Dùi cui điện, súng, lựu đạn,... sẵn
sàng lao vào đám dân oan khốn khổ tại Tiên Lãng, Văn Giang chỉ để quyết liệt
thực hiện bằng được một chữ “Trung” cho ai đó.
...v..v...
Có
thể những việc đó chưa tới mức độ khát máu tanh tưởi, giết người chẳng gớm tay. Nhưng ngày
hôm nay, họ lại hiền từ hơn Bụt khi dịu dàng ban một tiếng “Nhân đạo” với những
kẻ điếm đàng.
Phải
chăng họ sợ làm mếch lòng đương kim phu nhân của cựu Tổng bí thư họ Nông: Đại
biểu QH Đỗ Thị Huyền Tâm - người mà theo
một số trang mạng, đã bị con gái ruột của ông Tổng này tố cáo lợi dụng mối quan
hệ ái tình với cha mình để trục lợi bản thân?.
Nếu quả đúng thế thì vụ này, “Lính” mới chính
là kẻ ban ơn cho “Chúa”.
Phải
chăng lòng “Nhân đạo” của họ đang đi theo một quy trình ngược: Dung túng cho
những con quỷ khát tính dục mà kịch liệt đòi hỏi phải khắc vào bia đá tên tuổi
những cô chân dài ít học, nạn nhân của đồng tiền – xa hơn là nạn nhân của chính
họ, trong cái chế độ mà sự lấp lánh của ánh kim được coi là giá trị tối thượng.
Hay
phải chăng lòng “Nhân đạo” này là dấu hiệu tươi sáng đánh dấu sự kết liễu giai
đoạn “Quá độ” để tiến thẳng lên XHCN – Thiên đường cho “Người với người sống để
yêu nhau”?
Nhưng
biết đâu đấy, “Nhân đạo” chỉ đơn giản là cái ô rách rưới che mưa che nắng cho
người trong cuộc?
Dẫu
sao, nếu coi phát ngôn của Đảng viên Lê Đức Hiền là tiếng nói tiêu biểu cho
“Lực lượng lãnh đạo xã hội” thì XHCN
cũng thật kỳ lạ. Tàn nhẫn với dân oan nhưng thật từ bi với lũ điếm đàng.
Trần
Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét