Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

ĐÊM Ở GA TÀU


Hôm  trước ra ga tàu chờ đón ông bạn từ Bắc vào.  Trời lúc hai giờ sáng lợt lạt màu trăng, nghe tiếng nhạc vàng rên rỉ từ chiếc máy điện thoại tàu bỗng có gì đó đơn độc dù tiếng cánh muỗi vẫn nhộn nhịp bên tai…



Cái cảm giác được tư lự buổi đêm lâu lắm mới quay về. Lại  nhớ thời sinh viên chăm chỉ hì hụi đạp xe qua cầu Sài gòn ngồi đốt thời gian tại Phố Đêm của mấy thằng lười học với nhau,  và xa hơn nữa là tâm trạng  của thủa cầm tấm gương nhỏ nhoài  qua song cửa sổ, đón trăng.

Dài tay thêm nữa, tay ơi
Một lần thôi, một lần thôi… cuối cùng…
Ghé nghiêng sang phía bão bùng
Ghé nghiêng sang phía dòng sông thiếu thời

Mải mê trôi giữa dòng đời
Hôm nay lại trở về nơi bắt đầu
Nôn nao bắc một nhịp cầu
Bên bờ ký ức dãi dầu Nhớ - quên

Nhặt tìm ngày tháng không tên,
Miền xa xôi, những êm đềm ngày xưa
Mặn mòi trong nắng trong mưa
Ấu thơ như thể mới vừa hôm qua.

Rưng rưng ngắm ánh trăng nhoà
Một lần nữa nhoài tay ra, một lần
Chớp vui để tủi muôn phần
Đón trung thu chốn phong trần, qua gương…

Ngày bé tí, bố mình kỳ vọng mình thần đồng hơn đứt Trần Đăng Khoa khi phát hiện mấy dòng vần vè nguệch ngoạc của ông con trong cuốn vở lớp 2. Nhớn tí nữa, mình ôm mộng thành huyền thoại thể thao khi rinh về cái giải Nhì cho trường trong hội khoẻ Phù đổng. Nhớn thêm tí nữa, chưa kịp bôi thêm mơ ước thì số phận ném cho mình cái vé đi học “Tiến sĩ”….

Gần mười niên, ban đầu tâm đắc  bài học thủa nhập môn của một ông anh người Hà Nội “Bước chân đi là cát bụi phong trần – Tránh sao được khi dòng đời xô đẩy”,  thế là chấp nhận trầy da tróc vẩy. Quăng quật đâu được mấy cái mùa đông thì thấy quan điểm đó hình như không đúng lắm, vậy là lại phải đạp sóng trở ngược.
Hăm lăm tuổi, tốt nghiệp cấp ba hệ bổ túc, cùng năm đó vào đại học, năm sau thì ôm tiếp một trường nữa.  Thất bại, rồi đi làm, lấy vợ, sinh con… kết thúc những chông chênh của những ước mơ hão huyền.

Gần đây, đi làm công nhân câu chữ, phát hiện tháng ngày dũa dấu phẩy, gò dấu chấm cũng là từng ấy thời gian chả nặn ra được điều  gì  hay ho cho riêng mình.  Hình như cuộc sống cho cái này lại giật lại cái kia. Đưa cái cần câu kiếm gạo  thì cùng lúc tước đi mặt sông vò trăng, nhốt sóng.
……………………………………….

Mới lục lọi cuộc đời được chừng ấy thì ông bạn đã alo, báo khoảng một giờ nữa tới ga.  Mình châm điếu thuốc, tợp ngụm cà phê,  ngó lên trời và rút xuống được ba điều.

Thứ một, buồn đi đái mà chả dám bước  tìm cột điện hay hốc tối, vì ở những góc đó thấp thoáng mấy thanh niên trong giới ngày xưa. Lớ xớ tiến vào, các anh em  kiếm cớ “thịt” thì toi.

Thứ nhì, mong được trở lại hơn 10 năm trước để lập trình lại mọi thứ, nhưng lại lo mình không thể có gia đình cùng  con gái hai lần rượu như bây giờ.

Thứ cuối,  muốn ngạo đời, nhưng số phận đã kịp đóng lên trán mình một chữ “HÈN” mẹ nói rồi.
Trần Tuấn












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét