Ngày ấy, nàng dựa đầu vào vai tớ thổn thức Tại sao anh yêu em?. Tớ đáp
Vì em đẹp, nàng hỏi Thật không
Tớ nói, Thật chứ, vẻ đẹp của em đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi. Thượng
đế tạo ra em như một siêu phẩm của thế gian.
Em lung linh, hoàn mỹ đến từng milimet.
Nên dù chỉ thừa một sợi lông cũng xấu mà thiếu một sợi lông cũng xấu…
Anh nguyện dâng hiến cuộc đời anh cho sự xinh đẹp ấy. Nếu một mai vẻ
xinh đẹp không còn thì chỉ có lý do duy nhất là em coi anh như đã về cõi thiên
thu... Em hãy nhớ đến anh như một kẻ dù nằm dưới mộ sâu vẫn trằn trọc, thao thức
và day dứt bởi sứ mệnh bảo vệ sắc đẹp em còn dang dở.
Nàng nghe thế xúc động lắm, từ đó chả bao giờ cần soi gương. Khi ấy, tuổi
tình yêu của chúng tớ bước sang tuần thứ nhì.
………………………
………………………
Thấm thoát mấy mùa mưa nắng đi qua. Dạo này nàng ít xinh, tớ biết thế
nhưng vì trót vướng lời hứa hôm xưa nên không dám nói ra. Lòng cứ bứt rứt, cảm
thấy bị tù đày gan ruột thì thà xuống chín tầng địa ngục còn hơn. Cứ khao khát
cất tiếng hót con chim trong bụi mận gai.
Hôm nay đang ngồi bên cửa sổ ngắm lá vàng thì nghe tiếng bước chân rộn
rã. “Con mèo con” hôm nào tiến đến dụi má vào vai tớ: Người hùng ơi, trên đầu
thiếp có mấy sợi tóc bệnh, chàng tinh mắt nhổ giúp cho khỏi ngứa đi. Lâu lắm mới
được nhờ đấy yêu thương ạ…
Nói xong là sà ngay xuống, cười khúc khích, nũng nịu.
Hả? Nhổ tóc hả?... Xin cám ơn tình nhân…
Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét