Tôi chả ngốc như ông thầy tiếng Anh kia, mang thói
quen giao tiếp của nước ông ấy để đối chọi với văn hóa của Đại Việt.
Tôi cũng chả dại như mấy chú quần đùi áo số
u-bê-kít-tăng dám khiêu khích niềm kiêu hãnh của dân tộc tôi mấy ngàn năm văn
hiến.
Tôi chỉ rón rén đặt dấu chấm hỏi, rằng, trong trường
hợp ông HLV người Hàn lỡ hoang tưởng mà phát hiện mình là người gốc Trung Hoa,
thì theo ngôn ngữ đương thời “Dưới sự dẫn dắt của thuyền trưởng người Trung Quốc,
tuyển Việt Nam đã chinh phục đỉnh cao châu lục” liệu niềm hứng khởi vẫn dâng cao
không kiểm soát như hiện tại?
Chúng ta tự hào Ngô Bảo Châu là người Việt đứng trên
đỉnh cao khoa học, nhưng chúng ta cũng ngậm ngùi rằng không có bất kỳ một thiếu
nữ nào tự nguyện ở trần quấn cờ mừng vinh quang của anh ấy.
Chúng ta tự hào rằng nửa thế kỷ trước, bằng cuộc tiến
công và nổi dậy Xuân Mậu thân đã khiến ngọn cờ quyền lực thế giới phải phải đổi
gió, nhưng chúng ta cũng bẽ bàng rằng lớp trẻ hôm nay nhớ số múi trên bụng các
cầu thủ còn siêu hơn việc nhớ thế hệ trước đã diệt được bao nhiêu tên Đế quốc.
Tôi chỉ muốn nói rằng, nên tiết kiệm khái niệm “Tự
hào dân tộc” đối với 90 phút vận động để có được bảng điện tử hiện lên con số rất
cơ học!
Trần
Tuấn