Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

Có Tiến sĩ mại dâm thì quá tốt!



Việc đào tạo bài bản và kỹ lưỡng thể hiện trách nhiệm của nghề với cộng đồng.

Năm 2006, khi học năm 2 ngành Xã hội học, tới môn An sinh xã hội, mình cùng nhóm bạn thực hiện đề tài “Nên coi mại dâm là một nghề hợp pháp”. Đề tài ấy từ lúc thuyết trình trước lớp và thi hết môn đều đạt, thậm chí điểm khá cao.
Vì kỷ niệm ấy nên khi Cục trưởng Phòng chống Tệ nạn Xã hội (Bộ LĐ-TB&XH) Nguyễn Xuân Lập nói về việc hợp pháp hóa, mình khoái.



Ông Lập cho rằng việc nên hay không công nhận mại dâm là một nghề đã được bàn tới từ lâu. Nếu công nhận mại dâm là nghề, hoạt động này phải tuân thủ Luật Giáo dục nghề nghiệp, nên phải có giáo trình, chứng chỉ, thang bảng lương.
“Dù thế nào, người hoạt động mại dâm cũng là con người, họ có quyền được sống, được bình đẳng đóng góp và hưởng thụ phúc lợi xã hội…” – Báo Tiền Phong online trích lời ông Lập tại một sự kiện do Bộ LĐ-TP&XH tổ chức. Và, cách nhìn này rất hay.
Cần nhắc lại rằng Vương Thúy Kiều lần thứ nhất bán thân xác chuộc cha thông qua môi giới hôn nhân với Mã Giám Sinh. Lần thứ hai, Kiều bán sạch phẩm giá bằng việc định lừa Hoạn Thư, rồi trộm tài sản tại nhà cô này để cao chạy xa bay. Lần thứ ba, người đẹp thực hiện thương vụ ngu xuẩn bằng cả cơ đồ của đấng trượng phu Từ Hải với mong muốn được yên thân....


Bởi thế nghe đâu trước 1945, tác phẩm “Truyện Kiều” dù với tên mỹ miều hơn là “Đoạn trường tân thanh” vẫn bị dân gian coi là “dâm thư”, nói nôm na thì là một dạng “Nhật ký của gái điếm”... Thế nhưng sau cách mạng, từ thân phận một con vịt nàng chuyển mình hóa chim Phượng hoàng với vô số những biểu tượng tốt đẹp của người phụ nữ có hiếu, chịu khó chịu khổ, khao khát tự do….
Nghĩa là một sự việc khi nhìn bởi lăng kính khác nhau sẽ hiện lên những màu sắc lung linh hoặc u ám khác nhau.
Với lịch sử nhiều ngàn năm, đến nay mại dâm vẫn bị đa số các quốc gia xem là bất hợp pháp. Lý do để đứa con sinh ra từ loài người này luôn bị hắt hủi, ruồng bỏ bởi ở thời đại nào nó cũng tiềm ẩn thứ vũ khí có thể công phá cấu trúc gia đình, rộng hơn là cấu trúc xã hội!. Thế nhưng, xét về cái khoản sung sướng thì từ Đức thánh Khổng ở bên Tàu cho tới em nhỏ 14, 15 tuổi bán vé số dạo đều cần.
Mại dâm với tính lịch sử của nó cùng với việc làm thỏa mãn nhu cầu của nhiều thành phần xã hội (Người già neo đơn, trai trẻ độc thân, trung niên tàn tật…) cớ sao không được nhìn nhận một cách khách quan, công bằng.


Và khi thái độ của xã hội đã chấp nhận mại dâm là một nghề nghĩa là nó có đủ tư cách để sánh ngang với mọi nghề trong xã hội. Khi những thành kiến đã mất, công dân có quyền tự do lựa chọn, quyết định nghề nghiệp cho riêng mình thì gia đình họ sẽ không còn xấu hổ mà phản đối nữa…
Kết: Mình đồng ý mại dâm nên là một nghề. Đã là nghề thì nghề ấy cần được đào tạo, có giáo trình, phương pháp và được cấp chứng chỉ đàng hoàng. Thậm chí, nếu có chương trình đào tạo để cho ra đời Cử nhân mại dâm hoặc cao hơn nữa thì quá tốt.
Bởi, việc đào tạo bài bản và kỹ lưỡng ấy thể hiện trách nhiệm của nghề này với cộng đồng.

Trần Tuấn

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2018

Ung thư không gây chết luôn

Một khu du lịch ở Hải Phòng đặt 12 bức tượng với phần trên là đầu 12 con giáp, phần dưới mô phỏng cơ thể nam nữ trong tình trạng tắm tiên. Từ đó, nhiều luồng ý kiến thách nhau thượng đài tranh luận.

Khen là sáng tạo có, chê rằng phản văn hóa có, chửi khúc trên mà mê khúc dưới cũng có… Và sức nóng của những bức tượng này vượt xa khỏi biên giới thành phố Hoa phượng đỏ, ngang tầm với mấy mô hình hoa pi-ca-chu dịp Tết vừa qua.
Trí tưởng tượng là không giới hạn. Thế giới sáng tạo ra rồng thì Việt Nam mình ngán gì mà không đẻ ra sê-ri tượng ấy.
Vấn đề là sáng tạo gì cũng nên tựa vào nền tảng văn hóa!.
Một điều quái lạ khi khai sinh nếu không được kịp thời chú ý sẽ có thể là tiền đề cho những thứ quái lạ khác đua nở. Nó tốt không sao, nhưng ngược lại sẽ là một thứ dịch hạch mà lâu dần người ta chấp nhận dịch hạch đó như một cách lý giải về sự thay đổi của tư duy thời đại.
Giống việc mặc quần chip ngồi xe máy diễu phố giờ không còn là điều gì quá tởm nữa.
Văn hóa là cội nguồn tạo nên sức mạnh của một dân tộc. Khi Văn hóa bị tha hóa tức dân tộc ấy tiêu tan.
Viết tới đây thì cạn chữ, mình chưa đủ khả năng quặc vào vụ Điệp vụ biển Đỏ, một bộ phim thách thức sự tỉnh táo và tinh thần cảnh giác trước mối nguy xâm lăng, là phẩm chất từ bao đời nay, của người Việt.

Trần Tuấn

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018

Sự thật không nằm ngửa


Trong nhiều trường hợp, những đứa thâm thúy chọn cách truyền tải thông tin kiểu tào lao, chú trọng tính sốc.

Cứ để dư luận quan tâm đã, rồi sẽ có thằng thâm thúy khác mổ xẻ thông điệp trong cái thông tin tào lao đó.



Như chuyện mấy tay nghệ sĩ Tài lép vế Tật. Hãy cứ hở ngực một tý, mạnh miệng chửi người một tý, thổ lộ bi kịch đời tư một tý… rồi để thiên hạ chửi bới hoặc dèm pha. Sau đó thì lộ ra đó là chiêu hốt tiền cát-sê nhờ tai tiếng đình đám.

Như chuyện xe sang biển xanh của Trịnh Xuân Thanh. Trước tiên cứ thỏa mãn nhu cầu chửi bới quan chức của một đám công chúng.  Sau đấy mới khéo léo mở rộng đề tài, nói về sai phạm ngàn tỉ của họ Trịnh tại PVC.

Như chuyện dàn dựng sê-ri tin nhắn tình tứ giữa ông lãnh đạo xứ Thanh với cô nàng xinh đẹp của Đài truyền hình tỉnh. Rõ ràng bề nổi của tin đồn này là gây nên sự hả hê của quần chúng trong thời buổi nỗi lo mỗi ngày mỗi tăng về chất lượng và đạo đức cán bộ.


Loạt tin nhắn ấy bị kết luận là giả mạo người đối thoại, nhưng thông tin về tài sản chưa chắc giả.

Đơn cử: “… không yêu vợ mà xây nhà cho vợ to ơi là to, hai người hai cái Mercedes” – Lời của “bồ nhí”.

Vậy sự thật nằm ở chỗ: Ông là công chức, là lãnh đạo địa phương trong đảng của giai cấp vô sản. Vậy mà tài sản có ít nhất 2 xế hộp là đào ở đâu ra?

Thế là dễ bị thanh tra, và ông dễ thành “vô sản” đúng nghĩa như mong muốn thật sự của đứa ngụy tạo xì-căng-đan tình ái kia.

“Sự thật không nằm ngửa” là ở chỗ đó. Sự thật đôi khi mai phục trong tư thế nghiêng hoặc quỳ úp ngực.

Như cái ảnh thưởng thức cà phê dưới đây. Rõ ràng có cảm giác quán khá sang trọng, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện cái ly nó phục vụ cà phê có vết mẻ nhăn hơn cái máng lợn.

Vừa rồi là suy luận của mình, và mình không cổ vũ suy luận ấy thành bí kíp của những đứa thủ dao găm trong bóng tối.

Trần Tuấn

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2018

Mãnh hổ nan địch quần hồ?




Câu ví von này áp vào câu chuyện nữ giáo viên quỳ trước mặt phụ huynh có lẽ không sai.



Một nhóm phụ huynh hùng hổ kéo tới trường tiểu học Bình Chánh (Long An), nhân danh quyền trẻ em để đấu tố một nữ giáo viên vừa đẻ.
Khi họ tới, Hiệu trưởng ôn tồn rồi thoái lui, vài vị có trách nhiệm của trường thì vắng mặt bất thường. Thế là giáo viên ấy không có đường lui, đơn độc tại chính “ngôi nhà thứ hai” của mình.
Phụ huynh phản ánh, phụ huynh dạy đời, phụ huynh trách móc, phụ huynh nổi giận... Những thang bậc bức bối cứ thế mất kiểm soát mà ngùn ngụt tăng lên. Lý do vì số đông thấy mình mỗi lúc mỗi thắng thế. Nạn nhân của họ như miếng mồi, càng mất bình tĩnh thì càng hấp dẫn với nhu cầu hành hạ đồng loại.
Giữa muôn vàn lời chỉ trích (và có thể nặng hơn chỉ trích), giữa trùng vây những ánh mắt thiếu thiện cảm, giữa ngờm ngợp cảm xúc phẫn nộ… cô giáo đáng thương ấy run rẩy.
Nỗi hoảng sợ này khiến cô không còn kịp tủi thân với phận nữ nhi bị bắt nạt. Vì dường như nạn nhân đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng cạm chịu sự sỉ nhục.
Đơn độc và yếu thế thì còn ý chí nào phản kháng? 40 phút quỳ gối, tính ra vẫn là khoảng thời gian đáng có nếu đem đánh đổi với sự an toàn đang bị đe dọa.
Và, căn phòng trong cơ sở giáo dục Bình Chánh ấy bỗng chốc biến thành một địa điểm của phim xã hội đen Hong Kong những năm 1990!...

Anh Tuấn

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2018

NÀNG VÀ TRĂNG...




Khi chơi vơi đỉnh nhà thờ
Hỏi em còn nửa sợi tơ vương nào?
Ừ thôi, mình chọn thanh cao
Thì xin đừng mãi chém vào đời anh

Đã qua xa lắc, tuổi xanh
Đã như quả chín trên cành sợ sâu
Đã ghim tủi hận trong nhau…
Hôm nay xóa nhé, dầu đau đớn lòng.

Anh Tuấn