Nhà báo giỏi là người
biết cách giải tỏa những vấn đề bạn đọc quan tâm.
Ví dụ: Nhà ông quan chức A
kia tại sao nghèo thế? Bà doanh nhân B lời
được bao tiền mỗi năm mà làm từ thiện giúp vô khối cuộc đời bơ vơ có khả năng học
tập, trưởng thành, phấn đấu thành quan chức nhiều vây cánh? Cô nghệ sĩ C mỗi khi lên sàn diễn hở bao nhiêu
phần trăm ngực, và khoảng hở ấy so với lúc hở khi bên người tình chênh lệch với
tỉ số nào?.....
Còn nhà báo rất giỏi là
người biết cách hướng bạn đọc quan tâm tới vấn đề nhà báo ấy đang quan tâm.
Ví
dụ: Ông quan chức kia nghèo vậy nhưng liệu có khả năng đi tù về tội tham ô
không? Bà doanh nhân B kia bao bọc nhiều mảnh đời, thế điều gì khiến bà ấy tự
nguyện bóp cuộc đời mình trở nên thánh thiện? Cô nghệ sĩ kia khi hở ngực thì
xác xuất bị đại gia ve vãn đã tiệm cận mức tự nguyện bán dâm hay chưa?...
Nhưng với nhà báo siêu giỏi, nó không cần phải trả lời
câu hỏi của bất cứ ai. Nó cũng chả thèm xỏ mũi để dẫn dắt bất cứ bạn đọc
nào. Nó cứ thản nhiên viết theo ý nó
nhưng cả xã hội rần rần chạy theo.
Với chú đạt cảnh giới
này thì ví dụ rõ ràng nhất là không ví dụ!. Chú thành một kiểu lãnh tụ rồi, bài viết về cái bồn cầu của chú cũng có thể trở
thành cẩm nang gối đầu, tài liệu tập huấn...
Bạn đừng hỏi mình mong
muốn đạt tới cấp độ nào trên đây, vì mình không trả lời được. Mình chỉ là đứa
gõ phím chục viu.
Trần Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét