Nhiều năm trở lại đây, 100% những vụ cướp ngân hàng ở Việt Nam mà báo chí đưa tin thì
kết cục là toàn bộ thủ phạm những vụ cướp đó đều đồng thời thực hiện luôn việc
cướp mạng sống hoặc tự do của chính mình. Không vụ nào “xuôi chèo mát mái”!
Cũng theo báo chí, những người anh em gây ra các vụ
chiếm đoạt tiền bằng vũ lực đó đều có lý lịch nợ nần hoặc nghiện ngập. Không
“chiến sĩ” nào thực hiện hành vi cướp vì sự thúc đẩy của món thuốc phiện “Thà một
phút huy hoàng rồi chợt tối” của Xuân Diệu.
Và, thành phần cướp thì không thể nói rằng họ là
thành phần kém học vấn và mù kỹ năng lướt mạng xã hội. Đứa nào bây giờ chả có
xì-mát-điện thoại để biết tin tức đó đây?... Tức là lường trước được cái giá phải
trả khi xông vào nhà băng có đầy đủ nhân viên an ninh, camera, hệ thống báo động…
Hiểu như vậy nhưng vẫn chấp nhận hành nghề cướp ngân
hàng? Phải chăng những kẻ cướp đó đang lâm vào tình thế hoặc là chấp nhận chết
vì không có tiền, hoặc là bằng mọi giá phải kiếm tiền ngay lập tức để “câu giờ”
thời khắc đối diện với diêm vương?...
Tóm lại cũng đều vì chữ “tiền”!
Bất cứ xã hội nào, nếu tồn tại nhiều cá nhân chiến đấu
vì tiền bất chấp rủi ro về mạng sống như thế, xã hội đó cần xem lại hệ thống vận
hành của mình. Trong đó, nên lưu ý tới mắt xích giáo dục, mắt xích truyền
thông, mắt xích an sinh xã hội, mắt xích việc làm, mắt xích các chính sách cho
người nghèo, mắt xích “nêu gương” của giới thượng lưu giai cấp...
Khi các mắt xích ấy chuyển động nhịp nhàng, đảm bảo
một thằng ăn trộm chó cũng không có, đừng
nói tới xuất hiện đứa cướp nhà băng!.
Và ngược lại…
Trần
Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét