Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai - Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp
thời thế, thế thời phải thế (Đặng Trần Thường & Ngô Thì Nhậm)
1. Một doanh nghiệp sẽ trả 30 ngàn
cho bất cứ người nào đáp ứng điều kiện tự vẽ tranh hoa hướng dương rồi đưa lên
mạng. Nói cách khác, mọi người đều có thể lấy được 30 ngàn của doanh nghiệp này
nếu làm theo yêu cầu.
Số tiền đó sẽ dùng cho
mục đích hết sức nhân văn là hỗ trợ bệnh nhi ung thư.
Đây là hoạt động lấy cảm
hứng từ “Ước mơ của Thúy”. Lê Thanh Thúy,
cô gái mắc ung thư nhưng không sụp đổ mà luôn kiên cường chống chọi với tử thần.
Cô đã sử dụng quỹ thời gian quý giá cuộc đời còn lại để lan tỏa vẻ đẹp thánh
thiện của tâm hồn hướng tới cộng đồng, tới những trẻ em cùng chung hoàn cảnh bị
hiểm bệnh.
Giờ Thúy đã đi xa,
nhưng để tinh thần, ước mơ và tâm huyết của Thúy tiếp tục hiện hữu, mình ủng hộ
việc móc tiền doanh nghiệp chia cho bệnh nhi.
2. Một câu chuyện nhiều nước mắt
khác, 7 năm sau ngày Thúy đi, đó là cuối năm 2014, bệnh nhân ung thư tên Bình
Nguyên điều trị tại viện K (Hà Nội) viết một bức thư gửi Bộ trưởng GTVT Đinh La
Thăng. Trong thư, Bình Nguyên mong muốn
có một cây cầu đi bộ trước cổng viện để các bệnh nhân và thân nhân không phải nớp
nớp nỗi bất an bởi tai nạn giao thông mỗi khi muốn sang đường.
Vị tư lệnh ngành giao
thông đã lập tức đáp ứng và ráo riết ra chỉ đạo làm cây cầu này. Báo chí và người
dân cả nước ngày ấy đã rất xúc động, ngả mũ trước tấm lòng vì dân của Bộ trưởng.
Giờ, người đề xuất ý
tưởng tuyệt vời ấy đã chết, còn người biến ý tưởng ấy thành hiện thực thì đang
ăn cơm tù!
3. Kết: Giống như khi khóc, dù bạn
chân thành mấy thì tình cảm cũng vẫn rỏ xuống theo nhịp điệu khoan nhặt, bi
hùng của thời thế... thì hai câu chuyện trên cũng tương tự vậy: Mặt trời là mãi
mãi nhưng cầu có thể sập bất cứ lúc nào.
Trần Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét