1. Thời điểm Đoàn Thị Hương vừa bị bắt, báo chí nhốn nháo xếp
hàng đứng về phía em ấy, mình bỗng thấy thương Hồng Quang Minh – Minh béo
Họ cùng là người Việt Nam máu đỏ da vàng, cùng vi phạm pháp
luật của Tư bản. Thế nhưng cách ứng xử của đồng bào với họ lại bất tương xứng.
Khi ấy, Hương được kịch liệt bênh vực. Còn Minh, bị đám đông
từ kẻ sĩ, nghệ sĩ, lưu manh sĩ… đến bàn phím sĩ xông vào nhiệt liệt xé xác tên
tuổi.
Minh về quê hương trong sự ghẻ lạnh, Hương trở lại xứ sở với
sức nóng rừng rực khắp ba miền Tổ quốc.
Xét về bản năng yêu phái đẹp của loài người, chuyện Hương được
ưu ái âu cũng là dễ hiểu.
2. Tuy nhiên, những vòng người vây quanh Hương tại sân bay
đông tới mức quá thể đáng dường như khiến mỹ nhân của chúng ta chịu vài điều
oan ức.
Ai đã từng hút chết có lẽ hiểu cảm giác vui sướng ở Hương thế
nào khi vừa ngoạn mục thoát khỏi hình phạt treo cổ bên xứ người.
Nàng ấy hạnh phúc, công thêm phẩm chất kiêu hãnh vốn có của
phụ nữ Việt Nam thì rực rỡ lại càng rực rỡ thêm là đúng.
Sau cái chết của Kim Chol không tìm nổi hung thủ, nàng là
trung tâm thu hút sự quan tâm chưa rõ thù hay bạn, thì việc công an tới đảm bảo
an toàn cho một phụ nữ từng cận kề Diêm Vương có gì sai?
Thế mà trước một rừng ống kính, Hương đi sát các anh công an,
mỉm cười chào, cảm ơn những người từng rần rần ủng hộ mình… thì động tác khoe
răng ấy lại bị quy kết thành thái độ ngôi sao.
3. “Hơn hai năm xa nhà, hơi đâu nghĩ tới chuyện nổi tiếng.
Đang muốn về ngay sà vào lòng mẹ bú ti thì bị mấy đứa paparazzi hành lạc mệt bỏ
bà!” – Có lẽ Hương nghĩ thế.
Vậy thì về với mẹ thôi!... À mà chưa, nếu không đích thân tới
cảm ơn chính phủ như con bạn cùng tù bên In đô kia, các bàn phím sĩ còn lâu mới
tha tùng xẻo!
Trần Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét