Dưới sự đồng ý của Bộ Y tế, TP.HCM hôm nay (31-7) bắt đầu nhận thêm 5 triệu liều vắc xin phòng COVID-19 từ Trung Quốc. Trong tình thế ngặt nghèo nguồn cung thì dù “tiền trao cháo múc” cũng rất xứng đáng với câu một miếng khi đói bằng gói khi no.
Số
tiền nhiều triệu USD bỏ ra để mua “cháo” ấy rõ ràng là không bõ bèn gì so với
nguy cơ của người dân nếu không được tiêm. Nói như một số người: “Có chích là
may rồi, giữa biển lửa thì đừng bày đặt lựa chọn bình cứu hỏa”.
Bỏ
qua suy nghĩ lo xa rằng sau này phía Trung Quốc sẽ dương dương tự đắc “nhờ anh
mà chú sống”, bỏ qua chuyện chất lượng hàng tàu bị nghi ngờ trên thị trường, bỏ
qua cả chuyện người dân băn khoăn vì móc hầu bao cho quỹ vắc xin mà thứ bơm vào
máu không đáng đồng tiền bát gạo… thì vẫn còn khá nhiều vấn đề khiến tôi chưa
thông.
Thứ
nhất, trong bảng xin ý kiến nhân dân của Ban tuyên giáo thành ủy gửi hôm qua,
cơ quan này hỏi người dân muốn tiêm loại vắc xin nào. Câu trả lời chưa được
tổng hợp và công bố thì vắc xin tàu đã có mặt ở Tân Sơn Nhất. Vậy giá trị của
biện pháp thăm dò lòng dân ấy nằm ở đâu?
Thứ
nhì, cũng hôm qua, Thành phố cam kết phủ vắc xin cho người trên 18 tuổi không
phân biệt thành phần ưu tiên, vậy những người được tiêm có được bình đẳng trong
lựa chọn thời điểm và loại vắc xin Việt, Trung, Anh, Pháp, Mỹ không?
Thứ
ba, nguy cơ sốc sau tiêm hoặc di chứng sau tiêm dù rất thấp nhưng không thể
loại trừ. Cho là người dân vui vẻ chấp hành tiêm, vậy họ có quyền được đòi hỏi gói
bảo hiểm sau tiêm?.
Thứ
tư, Bộ Y tế “đồng ý” cho một công ty nhập về, nghĩa là chính phủ mua hay để cho
doanh nghiệp mua về bán lại cho nhà nước?
Thứ
năm, tiêm là trách nhiệm của công dân đối với sự yếu khỏe của xã hội, vậy hẳn
phải có chế tài đối với người dứt khoát từ chối “cháo” nấu từ nước bạn chứ?
Lại
phạt 3 triệu nộp ngân sách chăng?
Trần
Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét