Một bóng chim chao lạnh ngắt trời
Một màu cô
độc thoắt lên ngôi
Một đêm
hằn học khua vuốt dữ...
Tất cả thu vào trong một Tôi
Tuổi mới
ngon như 9 miếng mồi
Mà nhay,
mà nuốt chẳng hề trôi
Hình như
lưỡi thép chưa đủ lẹm
Nên cứ
chơi vơi ngoắc giữa đời?
Nên cứ
chông chênh, cứ thế thôi
Cứ tiến,
dạt ngang, lại thụt lùi...
Cứ coi
cuộc sống luôn thong thả
Điếc trống
thời gian giục liên hồi
...
Đêm gió
cản tầm nghĩ xa xôi
Nản gói
hành trang rách tả tơi
Cà phê
nhắm với trăng cũng nhạt...
Thôi, viết
tâm thư tôi gửi tôi.
Trần Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét