“Minh
chủ” - khái niệm này theo như tôi biết là xuất hiện nhiều nhất trong tiểu
thuyết Thủy Hử của tác giả sắc tộc Hoa tên Thi Nại Am, chỉ cách nịnh hót của
đám thảo khấu với thủ lĩnh của chúng.
Có
rất nhiều nhóm thảo khấu, tương ứng với đó là bằng ấy anh “minh chủ”. Trong đó
có những tay chủ hoặc học dốt nên hỏng thi thành ra chán đời rủ mấy thằng mất
dạy chọn một địa điểm xưng bá (như Vương Luân, rồi bị Lâm Xung cắt cổ), hoặc
lập chốt chặn để hiếp dâm gái nhà lành (Nụy cước hổ Vương Anh), hoặc thiếu
trách nhiệm gây hậu quả mất tài sản của triều đình như Thanh Diện thú Dương
Chí.
Sau này, bọn “minh chủ” ấy tập hợp lại để suy
tôn một tối cao minh chủ là Cập thời vũ Tống Công Minh, tức Tống Giang- một tay
giết vợ do bị vợ hành cho mất mặt.
Việc
để một ông lãnh đạo tổ chức kém như Tống Giang làm minh chủ đám giặc Lương Sơn
Bạc, theo tôi, có cái lý của nó vì cha đẻ của Thủy Hử - Thi Nại Am - là một
tiểu thuyết gia xu nịnh vượt thời đại Tống triều.
Hãy
xem ông Thi Nại Am dẫn dắt câu chuyện: Khi Thác Tháp Thiên vương Tiều Cái chết,
kẻ Tiều Cái có tình cảm cá nhân nhất là Tống Giang được mặc định là chủ bến
Lương Sơn. Thời điểm này, “Quyền minh chủ” Tống Giang mị “quần hùng” bằng lời
hứa anh em nào tiêu diệt được đứa giết chết đại ca Tiều sẽ là thủ lĩnh.
Rồi
Ngọc kỳ lân Lư Tuấn Nghĩa bắt sống chú thủ phạm bắn tỉa Sử Văn Cung, có điều
Lư Tuấn Nghĩa biết thân phận nên một mực từ chối chức trưởng trại mà Tống Giang
cam kết nhượng lại. Tống Giang nói một vài lời đãi bôi rồi cũng tiếp nhận vị
trí “minh chủ”.
Điều
này nói lên chủ kiến của Thi Nại Am, rằng, lãnh đạo luôn đúng ngay cả khi lời
hứa sau “chửi nhau” với lời hứa trước.
Nhưng
đỉnh điểm của xu nịnh phải là phần kết khi 108 tay tội phạm nhà Tống đó lập đàn
tế trời và “xin trời” được cái danh sách cơ cấu lãnh đạo. Theo đó toàn bộ 108
chú “trốn nã” được “thiên định” sắp xếp phù hợp với cách bọn giang hồ suy tôn.
Tức
là Tống Giang vẫn đứng đầu trong số 36 Thiên cang và 72 Địa sát. Kế tiếp mới là
chàng cơ cấu hụt Lư Tuấn Nghĩa, rồi phù thủy Công Tôn Thắng, “Gia Cát lượng
phiên ban n” Ngô Dụng...
Kết:
Minh chủ, theo cách hiểu của tôi, là một nhân vật vỗ ngực “Thế thiên hành đạo”
và được bọn lâu la tung hô cứ như thể “chủ” đó chính thức “thay trời”!
Trần Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét