Hồi còn sinh viên, 20-11 cả lớp tôi tổ chức tri ân
và tặng hoa cho giảng viên. Tới trưa thì mọi người phát hiện bó hoa ấy nằm ngạo
nghễ trong thùng rác của trường.
Đó là một ký ức không dễ quên, tuy nhiên, nó gợi ý
cho câu hỏi rằng giáo viên cần hoa không? Bệnh hình thức có phải đã di căn với
lứa tuổi 19, 20?
Và nếu không có hoa thì giáo viên lấy cơ sở gì để cảm
nhận tình cảm của xã hội nói chung, học trò nói riêng?
Các thầy cô cần “Hoa điểm 10” – một sự lạc quan tếu
của ngành GD- trong tình hình đời sống của những người lái đó tri thức vẫn còn
nhiều sóng gió?
Nên chăng chúng ta cần thị trường hoa dịp này ảm đảm
như nó đương nhiên như vậy, vì không thể và không nên cạnh tranh với 8-3,
14-2... Thay vào đó là những chính sách tươi mới giúp cho tinh thần và đời sống
của thầy cô vút cao?
Chứ cứ những đề xuất manh mún như Cấm dạy thêm hay Cọi
dạy thêm là nghề kinh doanh có điều kiện như QH vừa qua đề cập thì e thầy cô sẽ
héo rũ trong chờ đợi những lứa học trò thực tâm tri ân.
Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét