Cảm nhận rằng một số người Việt chúng ta có một ưu điểm khá tồi tàn là muốn nhìn cái gì phải ra cái đấy chứ ít khi nhìn cái đấy thành ra cái thứ mình đang nghĩ.
Do vậy, trông thấy cái
cây thì chỉ biết nó là cái cây, không thấy được đó là những lá cờ của thiên
nhiên; đọc một tin hiếp dâm thì chỉ thấy tội ác chứ ít đặt vấn đề phải chăng là
sự khẳng định cái tôi quá lớn của nghi phạm; gặp một tấm gương quan lớn tham
nhũng chỉ thấy phẩm chất đê tiện hoặc lờ mờ bóng dáng của cơ chế chứ chả buồn
nghĩ họ là nạn nhân của cánh cửa kho báu chỉ được bảo vệ bằng ổ khóa gỉ.
Tức là nhiều người
trong số chúng ta không muốn thưởng thức sự thú vị khi thử phản bội lại những
giá trị của chính mình.
Nên mới có chuyện uất ức
việc hoa hậu Giáng My ngồi trên mái nhà ở Hội An. Ngồi lên thậm chí là nhà cổ thì sao ạ?. Cứ
cho là nàng ấy tọa cặp đùi trên cái ống khói ông cụ ông kỵ tạo ra thì đẹp vẫn cứ
đẹp chứ? Cái vị trí ngồi ấy có lẽ nhiều người phải ngước lên mới nhìn thấy (vì
cao quá) nên bức xúc? Chứ quy chụp kiểu ướm mông lên mồ hôi xây dựng của tiền
nhân thì e chính những người quy chụp đang vấn vương tà ý.
Nên mới có tâm lý dè bỉu
Tiến sĩ cầu lông. Đề tài không chấp nhận
được ạ? Vậy đề tài TS phải cao siêu để có chỗ trang trọng trong ngăn kéo, hộc tủ
sao? Nghiên cứu gì chăng nữa thì tính gần gũi, thực dụng, dễ áp dụng phải là mục
đích của khoa học chứ sao cứ nhất định ngước mắt mơ mộng bầu trời mà quên mất việc
phải cải tạo vườn rau, bữa cơm của mình trước?
Nên mới có chuyện tiếu
lâm ông nông dân thấy vợ bị ghẹo, cay cú thằng máu dê kia quá nhưng đếch làm gì được
vì nó khỏe hơn. Thế là về trút hết bực dọc vào má vợ, cái “tội”: Ai bảo mày móc cua mà ưỡn cái mông lên!
Trần Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét