Tối kỵ trong viết lách nói chung, làm báo nói riêng là chủ động làm hèn ngòi bút của bản thân bằng tự giác phục vụ những thị hiếu phi chính đáng.
Câu chuyện làm nô lệ cho view, like không phải khi xảy chuyện mới nhục. Nó nhục ngay từ lúc bạn huyễn hoặc mình là kẻ đi câu.
KOL – nghe thì khá hay ho, nhưng ranh giới mỹ từ ấy với vị trí ả đào hay anh hề trên sân khấu công chúng rất mỏng manh.
Hiện tượng sư Minh Tuệ được livestream từng nửa bước chân gần đây, cơn sóng phiếm chỉ lớp tiểu học cho thành viên của mình ra rìa vừa qua… là những cách viết lách có bóng dáng kiểu nô lệ ấy. Mình không thấy ở đó cách truyền tải mang tính xây dựng. Ngược lại, nồng nặc mùi xun xoe, ton hót những tâm hồn trọc phú say sưa chuyện giật gân.
Làm gì để giải độc những não trạng hăm hở sứ mệnh tự phong là trung tâm của công chúng? Câu hỏi không phải không có câu trả lời...
Tuy nhiên, đáp án đó luôn có nguy cơ lập tức bẹp dí dưới bánh của chiếc thiết giáp mang tên mê sảng. Mà sức tàn phá của mê sảng dữ dội hơn ảo tưởng gấp bội.
Hồi lâu lẩu lầu lâu, trốn mẹ ra rạp 3-2 ở Vị Hoàng nhờ người lạ dắt vào xem kịch nói Bệnh Sĩ của Lưu Quang Vũ. Bé tí tẹo nên chẳng hiểu nội dung, nhưng vẫn ấn tượng những lời thoại đầy khoa trương, che giấu sự thật hoặc đẩy sự thật về hướng tiêu cực.
Mình dán mấy
dòng lan man trên vào copilot với câu lệnh “Hãy vẽ hình minh họa trên cơ sở những
nội dung sau đây” – Nửa phút kế tiếp, nó trả lại kết quả khá ngây ngô.
Kết luận: Bọn trí tuệ nhân tạo còn khuya mới hình dung ra được dáng dấp con người!.
Tuấn Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét