Dưới quan điểm nghề, mình hi vọng trí tuệ nhân tạo (AI) và đa số hoạt động đời sống nói chung, báo chí nói riêng không tái diễn cuộc chiến chóng vánh như xe ôm truyền thống và xe ôm công nghệ vài năm trước.
Tuy nhiên, cứ nhìn vào những bước tiến vũ bão của AI thì “hi vọng” trên không nên dùng như một con châu chấu ngoan cố đá xe.
Vì chắc chỉ vài tháng nữa, AI thông qua tích hợp các kiểu camea, hoàn thiện phân tích tình huống, tối ưu công nghệ đọc khẩu hình cũng như ngôn ngữ đời sống… có thể tự động viết những bản tin, bài điều tra thật và sắc sảo hơn cả chuẩn sự thật bây giờ.
Khi ấy, nó là phẳng mọi giới hạn thông tin và ném vào trán bất cứ đại phóng viên nào nỗi mặc cảm của chú ốc sên trên đường đua với hỏa tiễn.
Như
chiều nay, thử chú Chat GPT, nguyên văn “Góc này là nơi tôi làm việc ngày cuối
tuần. Từ những đồ vật và không gian như trong hình, ông thử viết khoảng 200 chữ
tưởng tượng về một sở thích của tôi xem” – thì non 2 giây, nó nhận diện và mở rộng
được những đồ vật khó như hộp quẹt, khói thuốc, điếu cày, tượng Di Lặc, nhựa tái
chế…
Nên, một số lời tự huyễn hoặc như “AI chỉ là công cụ”, “sử dụng AI để hoàn thiện bản thân”, “AI vô tri”… dường như đang trở thành một dạng ngụy biện mang liều lượng thuốc an thần khá cao.
Vậy, ứng xử với nó sao nhỉ? – Có khi nào những sản phẩm kiểu thô kệch, vụng về, đồ cổ một cách thành thật… lại là đối trọng lớn của bọn tinh vi cùng diêm dúa AI?
Có
thể lắm!
Tuấn Trần