Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2021

Cà phê đầu năm


Đầu năm đi mót cô đơn

Tìm quanh tìm quẩn nỗi buồn vắng teo

Quán đông rặt những eo sèo

Những niềm năm cũ tản theo mây hồng

 


Cà phê mình vẫn một mình

Giọt sầu rơi tới lưng chừng rồi thôi

Suy tư chỉ đắm nửa vời

Lòng đăm chiêu lọc lẻ loi, lỡ làng...

 

Cô đơn bỗng quý hơn vàng

Mót lên mót xuống lại càng lửng lơ.

Anh Tuấn

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2021

Khi chúng ta chửi mắng người câm

Định không nói nhưng nói cũng bằng không, vì ý kiến của tôi thường nhận được rất nhiều sự thờ ơ. Bạn bè Fb đa phần là biết nhau nên có công kích gì thì thường nhắn tin phê phán, ít hắt nước sôi vào mặt. Vì thế, trên mạng xã hội, tôi nói như đang tự nói, ha.

 


Thứ nhất, vụ mẹ kế “dự bị” làm tổn thương con chồng ở chung cư mới đây. Bé 8 tuổi đã qua đời. Sắp tới tại tòa, bé xấu số ấy có thể còn bị đổ lỗi, thậm chí vu khống rằng “hư”, “ra mặt thù địch” với chính người đầu gối tay ấp của bố… nên trong lúc “cả giận mất khôn”, dì ghẻ đã điên lên rồi phang tới tấp bằng đủ thứ mà lúc bình tĩnh có thể chỉ dọa bằng roi mây...

Nếu xảy ra như vậy thì đó là lúc bị cáo được bộc lộ hết suy nghĩ của mình cũng như làm rõ những uẩn khúc vụ việc.  Bị cáo lúc ấy thực hiện đối đáp, tranh luận, giải thích, bào chữa công khai tại tòa thay vì tình cảnh hiện nay buộc phải nín miệng để cho dư luận xã hội tự phong công lý mà thoải mái rủa xả, căm thù.


Thứ hai, vụ Việt Á. Hành vi, lời khai, dấu hiệu phạm tội của Phan Quốc Việt mới chỉ điều tra bước đầu của công an. Điều tra bước đầu ấy qua sự sao chép của truyền thông, tới lăng kính của dư luận là đã qua mấy lần truyền tin rồi.

Phan Quốc Việt cùng những đồng phạm khác đang trong trại giam, chưa thể thanh minh mình là tướng, hậu, tượng, xe hay tốt trong ván cờ 4.000 tỉ kia. Tuy nhiên, búa, rìu phang vào danh dự bị can này thì nói như truyện chưởng: Chỉ còn một đống bầy nhầy.


Thứ ba, năm ngoái, tôi được giao viết về nhân vật án oan. Mấy giờ đồng hồ nghe ông hồi tưởng, ấn tượng lớn nhất mà “tử tù hụt” này mang lại là thần thái hổ báo của ông khi nhắc lại những ngày bị giam cầm, chịu đựng nhiều sự hành hạ về tinh thần, thân thể.

Ông kể, thời điểm thao thức nhất trong đời tạm giam của mình là sau khi nhận cáo trạng truy tố 2 tội Giết, Cướp. Lý do, vì oan nên ông khao khát ngày được ra tòa để có cơ hội nói hết những điều mà đằng đẵng mấy năm không được nói hoặc nói không ai nghe…. Sau đó thì người gây kinh động nền tư pháp phía Nam này được minh oan, xin lỗi, bồi thường.


Ấy mới là ba chuyện, những chuyện mà các tù nhân khác có thể vài chục năm nữa mới được nhìn nhận lại thì tôi không nói, do không đủ chữ.

Vậy kết thế nào nhỉ? Nếu nói “chưa nên phán xét khi tòa chưa tuyên” thì có người sẽ mắng tôi vô cảm; còn nếu khuyên “hãy cứ lên đồng phê phán đã, dù đúng dù sai thì cũng góp phần thức tỉnh đạo lý xã hội” thì e rằng ta đang tự cho mình niềm ham  thích dẫm lên mọi thứ dù là phân hay cơm.

Nên chăng, có sự đối đáp công bằng cho sòng phẳng về danh dự?

Lại nhớ, một Facebooker vừa qua có đăng hồi ức của một Cải cách viên khi tham gia phiên xét xử cường hào ác bá hồi những năm 50 thế kỷ trước. Theo như nhân vật của tác giả, không khí ngày ấy thật tưng bừng.

Anh Tuấn

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2021

Chung chiêng...

Giữa miệt mài cuộc sống

Ta mệt, tìm bóng em

Lòng vừa lạ vừa quen

Hồn đăm chiêu thơ thẩn



 


Bờ môi thơm nắng ấm

Tóc duyên gọi thu về

Vài giọt sương rơi trễ

Đọng vào trong mắt xanh

 

Cà phê đen sóng sánh

Dáng ngồi buồn chênh vênh

Mộng đời ta xếp cánh

Rơi xuống miền lênh đênh…

Anh Tuấn 

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2021

Tử vận trong thơ

Luộc mấy “tử vận” trong thơ, để thấy vần vè nói riêng, cuộc sống nói chung vẫn còn lối lách.

 

Vần “I”

Hôm qua em đi thi

Bài vót chông tập kĩ

Giám khảo sướng âm ỉ

Nức nở khen hết í

(Hình như họ còn nghĩ

Mời em dạy sử Mĩ)

 

Vần “UÔI”

Em nói chúng mình nên buông xuôi

Anh về cố gắng giữ thằng người

Mai nếu dịch tan, tình chưa nguội

Lúc ấy tìm nhau toe toét cười.

 

Vần “ỒN”

Gặp nhau anh suýt hết hồn

Lý do, em chửa xịt cồn vào tay

Cô-vy rõ thật không hay

Tình vỡ vì cứ loay hoay nghĩ cồn.

 

Vần “IT”

Người yêu tăng cân khóc thút thít

Mình quát, bắt từ nay kiêng thịt

Em giận, gắt gỏng đòi đá đít

Đuổi ra khỏi nhà lúc tối mịt.

 

Vần “ET”

Đêm qua nàng làm đẹp

Chàng nhìn sợ gần chết

Cố gắng ghìm tiếng hét

Chui xuống giường nằm bẹp

 

Vần “ỨT”:

Cô giáo thơm như mứt

Bố em thương cô nhứt

Nhưng tình cảm bị đứt

Vì Hiệu trưởng dọa ném… phấn.

Trần Tuấn

Thứ Hai, 29 tháng 11, 2021

Thông tin kiểu 'thảo khấu'

  

Đã tính bưng tai về covid, vì những thông tin gần đây na ná giống kiểu tuyên truyền bền bỉ về tác hại của rượu bia. Tuy nhiên, một bạn thân yêu khăng khăng giữ mối hoảng sợ về các lò hỏa táng quá tải nên tôi nghĩ chắc nhiều bạn mến thương khác cũng lo như vậy. Và với tôi, đó là một cách hủy diệt tinh thần chính mình trước khi corona virus ghé thăm.

 


Bộ Y tế hôm nay, 29-11, công bố có trên 13.700 ca mắc. Riêng 2 đại đô thị TP.HCM và Hà Nội lần lượt là 1.554 và 429. Tức, số F0 ở TP.HCM lớn hơn 3 lần Hà Nội. Tỷ số bệnh nhân thiệt mạng trong ngày giữa 2 nơi là 62-0.

 

Mở rộng ra, từ đầu dịch đến nay, cả nước hơn 25.000 người thiệt mạng vì liên quan tới covid (do bệnh tử vong, do làm nhiệm vụ hi sinh, do bệnh khác tấn công thiệt mạng, do tiêm chết…) thì TP.HCM 17.908 người, Hà Nội 43 người.

 

Số này so với trên 122.000 bệnh nhân qua đời vì ung thư riêng trong năm 2020 thực sự là rất ngại so sánh. Còn nói như dân gian:

 

“Chớ đem bì phấn với vôi

Bì L… con đ.ĩ với môi anh thợ kèn”

 

Và dù, người chết vì covid ấy đủ để Quốc hội đồng loạt cúi đầu thương nhớ, cả nước tưởng niệm bằng một lễ cầu siêu đa tôn giáo rổn rảng chuông chùa, chuông nhà thờ, còi tàu; át hẳn sự kiện cũng cấp Quốc gia với nạn nhân TNGT 2 hôm sau đó... thì cứ thấy sao sao thế nào ấy?

 

Nó không đáng trả giá bằng 2 năm kinh tế lao đao, bằng thước đo niềm tin của những lao động nghèo lũ lượt rời phía Nam.

 

Một số nghi vấn rằng COVID-19 là cơ hội thổi phồng nỗi sợ hãi của bọn bất lương thổi giá kist tets, nâng phí xét nghiệm, trục lợi ngân sách cho vắc xin…. tôi không biết rõ nên không dám nói.

 

Có điều, giả thuyết về lối tư duy sợ sệt, ứng xử hèn nhát với dịch thì hình như đang hiện hữu. Các kiểu phòng chống cực đoan, đề phòng khắc nghiệt, thao thao bất tuyệt về tác hại của SARS-CoV2 đang ủng hộ suy luận này.

 

Và khi ủng hộ, não bộ thường có xu hướng tìm những thông tin nịnh bợ sự ủng hộ ấy.

 

Tôi thường đọc các kiểu thông tin, và tôi rất thương những loại thông tin không có nửa chữ nghi ngờ nào.

 

Đó là dạng thông tin thảo khấu. Tức, một đám quần hùng răm rắp nghe theo lời tên phạm nhân giết vợ, nhu nhược, ba phải, bất tài Tống Giang.

Trần Tuấn

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2021

Nếu 'Tiên lễ, hậu văn' là Điều 1 của 'Hiến pháp giáo dục'?

Nếu coi “Tiên học lễ, hậu học văn” là một dạng “Hiến pháp” trong giáo dục thì với đề xuất loại bỏ điều này, GS Trần Ngọc Thêm, cha đẻ của giáo trình “Cơ sở Văn hóa Việt Nam” dứt khoát bị khai trừ.

Tuy nhiên, nếu đặt khẩu hiệu này như một đối tượng của phản biện xã hội, GS Thêm rõ ràng sở hữu tư duy đột phá, rất xứng đáng được cổ vũ. Bởi, cả ngàn năm nay, có lẽ ông là người đầu tiên dám phản ứng với quan niệm tưởng như tuyệt đối.

Mà trong khoa học, “phản bội thầy, phản bội thế hệ trước" luôn là điều cần thiết của việc tiếp nhận tri thức tiến bộ.



Có điều, nếu trong phần lập ngôn của mình, tác giả của “Cơ sở văn hóa Việt Nam” dựa trên kết quả một công trình nghiên cứu thì tiếng nói sẽ trọng lượng hơn. Còn nói suông, ông thậm chí không thuyết phục bằng GS Bùi Hiển với ý tưởng cải cách chữ viết hồi mấy năm trước.

Chính vì không có khảo sát làm cơ sở lập luận nên mong muốn phế bỏ “Tiên lễ, hậu văn” của GS Thêm vấp phải ý kiến nhiều chiều, và rõ ràng nó gây hoang mang cho xã hội. Bởi nội hàm của “lễ, văn” giai đoạn Phong kiến đã chuyển hóa để phù hợp với thời nay; bởi người lớn không biết bám víu vào đâu để “lên lớp” bọn trẻ; bởi bọn trẻ cũng mất phương hướng trong ưu tiên lễ trước, văn trước hay sáng tạo đầu tiên...

Nên chăng, giống như đối xử với công trình của TS Bùi Hiển, hãy tạm gác ý tưởng của GS Trần Ngọc Thêm lại. Khi nào tình trạng giáo dục thực sự gấp gáp cần một cuộc cách mạng thì hãy đem ra bàn.

Không nên lãng phí sự chú ý vào một câu nói mà xao lãng những vấn đề sát sườn hơn.

Còn trước mắt, hãy cứ “xóa sổ” khẩu hiệu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” đi. Câu này mới chính là tiền để đẻ ra các thể loại “hàng thần” trong giáo dục.

Trần Tuấn

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2021

Bao nhiêu tiếng nói thì được coi là 'dư luận quan tâm'?

Khi nhồi nhét rặt một kiểu thông tin, tức là đang định hướng độc giả điều chỉnh nhận thức của họ tương đương với mức sang/hèn của thông tin đó.

Chất lượng của thông tin giống như chất lượng của bữa ăn (Ảnh minh họa/Internet)


Nhân đọc nhiều tựa báo về cuộc đời Thương Tín, không hiểu sao tôi thấy có những trùng lặp khá giống Maradona. Cả hai tỏa sáng trong sự nghiệp nhưng đến nửa sau số phận đều chịu hậu quả liên quan đến lối sống.

Nói như Nguyễn Công Trứ, sống trong trời đất thì dù thế nào cũng cần danh tiếng xong chết thế nào cũng cam (Làm trai sống ở trong trời đất/ Phải có danh gì với núi sông). Nhưng nói theo thi sĩ Kahili Gibran, thở thôi đã hạnh phúc (Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy/ Ta có thêm ngày nữa để yêu thương).

Nghĩa là, quan điểm về cuộc sống của trên 7 tỉ người hiện nay rất đa dạng, không phải sao chép từ một cuốn kinh duy nhất. Người thích được kéo dài cuộc đời vất vả như Thương Tín, người muốn được chết lúc hào quang như Lê Công Tuấn Anh… thì đó cũng là những sự lựa chọn được tôn trọng.

Và tôi cho rằng, cá nhân chịu trách nhiệm với cuộc đời. Mọi thái độ, lời nói thể hiện sự thần tượng, ngưỡng mộ hay phê phán, khinh bỉ từ những người khác đều là sự xâm phạm hoặc thô thiển hoặc tinh vi vào đời tư của họ.

Nên, nếu săm soi vào những câu chuyện rất bình thường, những hành xử rất đời, rất người của ai đó, e rằng, bạn đang tự biến mình thành con cú vọ chuyên việc hầu hạ nhu cầu tò mò tầm thường, thói tọc mạch hạ cấp của những độc giả ăn tạp thông tin. Còn nếu ngụy biện bằng cách nhân danh “Bạn đọc cần” hay “Xã hội quan tâm”, thì ngòi bút của bạn càng đáng nằm trong đống rác.

Lúc trước, một số lần viết tôi hay dùng “Dân phản ánh”,  “Xã hội lên án”, “Dư luận cho rằng”… song đến bây giờ, bản thân tôi cũng mơ hồ rằng cần số lượng bao nhiêu tiếng nói? tiếng nói ở những thành phần nào? thì mới gom đủ thành “Dân”, “Xã hội”, “Dư luận”?. Nực cười ở chỗ, dù “ảo” thế nhưng nó lại là điểm tựa cho khá nhiều bài viết thiếu nghiêm túc, bất công tâm thời gian qua.

Quay trở lại chuyện diễn viên có nốt ruồi từng gây xao xuyến trái tim nhiều nữ minh tinh, hãy để ông ấy tự do sắp đặt số phận mình. Câu chuyện về ông ấy hiện nay không nên là cảm hứng cho khách hàng của những đôi mắt cú.

Bởi, khi nhồi nhét rặt một kiểu thông tin, tức là đang định hướng độc giả điều chỉnh nhận thức của họ tương đương với mức sạch/bẩn/sang/hèn của thông tin đó. Dân trí cao hay lùn cũng vì vậy mà ra.

Anh Tuấn

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2021

Đợi phủ vắc xin cho học sinh hay chờ 1 thế hệ đổi màu?

 Hôm nay, nơi tôi sống ra thông báo về số ca mắc COVID-19 khỏi bệnh được cấp số định danh. Hiểu theo văn bản này thì dịch vừa rồi có trên 290 người dương tính, chỉ 1 thiệt mạng (trường hợp chết rất công khai vì chứng kiến bộ đội đưa tro cốt về).

Trong khi đó, cách kiềm chế dân cư theo cách khắc nghiệt nhằm loại trừ virus ở nơi đây nếu bị coi là số 2 thì không chỗ nào dám nhận số 1.


Và dù tỉ lệ chết so với tổng số nhiễm trong 1 khu dân cư không thể đại diện cho tình hình chung cả nước, tuy nhiên, nó phần nào phản ánh sự bất cân xứng giữa níu giữ ca nặng và tự do di chuyển cùng sinh nhai của những người còn lại.

Và nếu tính chung cả nước, con số hơn 2 vạn người chết trong 2 năm là nguyên nhân chính bởi virus trong cơ thể hay nguyên nhân nào khác thì dường như chưa được minh định cụ thể (ông dính bệnh nhưng chán tình nhảy sông, bị TNGT, ung thư… thì có gộp chung?).

Cũng trong số “tính chung” ấy, nhóm chưa thành niên (trước 18 tuổi) rất ít. Số chết vì bệnh chắc thấp hơn số tai nạn do học trực tuyến, đâm chém học đường, hay nhàn rỗi kiếm thêm nghề sugar baby, daddy gì đấy.

Thế thì hào hứng phủ vắc xin cho chúng làm gì ạ, khi từng có những người lớn tiêm 2 mũi vẫn chết, vẫn lây?


Giới khoa học hôm nay leo lẻo khẳng định vắc xin an toàn, nhưng câu trả lời của giới khoa học ngày mai hãy còn là ẩn số. Việc thế giới từng tôn thờ thuyết Địa tâm hay cách 2 ông Mao-Xít phủ nhận đóng góp của trí thức là những ví dụ về sự ấu trĩ của nhận thức.

Hay không tiêm cho bọn trẻ thì vắc xin thừa quá? Nếu vì lý do ấy, xin vui lòng ngó lại thời điểm tổng lực ngoáy mũi và giá ngoáy ung dung nằm trên đỉnh của sự trục lợi bất lương.

Nói gì thì nói, nếu chờ học sinh cơ bản chích xong mới cho chúng cơ hội nghe tiếng trống trường thì nguy cơ một thế hệ khinh sư bỉ đạo đang rõ dần.

Vì chúng nói chuyện với máy tính chứ đâu tương tác nghĩa tình với thầy cô, bè bạn?

Câu chuyện 1 người chết trong số gần 300 ca mắc covid khiến tôi bị ám ảnh với nghi vấn sự ấu trĩ của nhận thức.

 Anh Tuấn

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2021

Tây Du Ký: Luật rừng trên thiên giới?

Nếu lấy Tây Du Ký là gợi ý lý thuyết về hệ thống nhà nước cõi trên thì Nhà trời là cõi vô pháp, hình phạt cực kỳ tiếu lâm.



Tôn Ngộ Không bất tuân nhiệm vụ chăn ngựa (Bật mã ôn), trộm cắp công sản (đào tiên, linh đơn), chống phá chính quyền (dựng cờ, tự xưng Tề thiên), tổ chức lực lượng phang lại quân triều đình.

"Thủ lĩnh khỉ" này còn phỉ báng lãnh tụ, coi Ngọc Hoàng không ra đinh gỉ gì cũng như thách thức rồi vạch quần đái vào tay Phật.

Với kính thưa các thể loại lỗi, ban đầu thiên đình quyết chém họ Tôn dựa vào ý chí Ngọc Hoàng (không thấy nhắc phiên tòa nào), sau vì đao kiếm xử không nổi nên tống vào lò bát quái.

Lò bát quái không giết được. Vị đứng đầu Thiên đình đành nghe theo ý chí thủ lĩnh của láng giềng thiên giới (Phật tổ) chuyển hình phạt chết sang hình phạt tù. Sau đó, "Tề thiên tự phong" bị giam tại Ngũ Hành Sơn, hạ giới.

1 năm dưới hạ giới bằng 1 ngày trên trời, cộng thêm 49 đêm nằm lò, tổng hình phạt cho Tôn Ngộ Không là 549 ngày theo chuẩn thời gian chính quyền ra án.

Những lỗi tưởng như tày đình nhưng chưa đến 2 năm tù? Mà "đặc xá" lại do phật chứ không phải Ngọc hoàng quyết?

Trong khi đó, 2 tướng chính danh có quá trình phấn đấu bền bỉ là Thiên bồng Nguyên soái (Bát giới) và Thủy liêm Đại tướng quân (Sa tăng) thì vi phạm nhẹ hều: 1 chú say rượu tán gái, 1 chú làm vỡ chén uống nước mà đều bị khai trừ khỏi trời, lần lượt bị ném xuống trần làm kiếp lợn hoặc thủy quái.

Vậy nói thiên đình gồm những nhóm vô pháp liệu đúng hay còn vơ đũa cả nắm?

Tôi chỉ bàn trong Tây Du Ký, không mở rộng sang những chuyện rác rưởi khác.

Trần Tuấn

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2021

Phan Sào Nam và chuyện cán bộ sai

Số phận một con người phần nhiều không phải do người đó quyết định mà do sự sai trái hoặc động thái được cho là "đột phá" của nhân vật quyền lực.



Bí thư Kim Ngọc với khoán ruộng; những lãnh đạo che tai bịt mắt cho một số "đối tượng Nhân văn Giai phẩm"; hay chuyện tẩy chay Minh béo nhưng tận nhờ khả năng của Hiếu PC là những ví dụ, dù thiểu số.

Dù gì, vừa ra tù, Phan Sào Nam cũng đã đường đường chính chính vươn lên thành một lãnh đạo doanh nghiệp tử tế đầy tiềm năng đóng góp cho đất nước. Sao Nam phải chịu trách nhiệm cho những quyết định vi phạm của quan chức?

Lần tù lại này e rằng giết chết ý chí một lãnh đạo có tư duy ngàn tỉ.

Không lẽ xử tù thằng hiếp dâm là đồng thời giết ngay đứa bé trong bụng nữ bị hại? 

Trần Tuấn

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2021

Tình cảm thì không thể 'lập trình'

Ý kiến dưới đây là suy nghĩ của mình hồi gần 5 năm trước. Riêng tối nay, trong lễ tưởng niệm những người ra đi vì Covid, Hà Nội và TP.HCM sẽ biến ý tưởng dở dang đó (thêm cả còi tàu) thành hiện thực nhưng dưới cảm xúc bi thương. 

Và mình tự hỏi, cách tổ chức này là sự tôn trọng tín ngưỡng của người đã khuất hay là sự cẩu thả với tâm trạng của người còn sống?.

Cá nhân mình thì cho rằng, nếu chưa có sự thống nhất về hình thức, nghi lễ thì chỉ cần tự thân nhớ thương những ai xấu số là đủ. Mà nỗi nhớ thì không thể lập trình, không thể ấn định rằng phải bi lụy vào ngày 19 mà không vào 20, 21, 22…



ĐÓN GIAO THỪA BẰNG CHUÔNG (2017):

Cuối cùng thì hôm 3-1, Hà Nội cũng giải quyết vấn đề đánh thức thời khắc chuyển giao năm mới của dân tộc bằng sáng kiến Tôn giáo hóa Tết Cổ truyền!

Nghĩa rằng thay vì dùng pháo thì Hà Nội vận động các cơ sở tôn giáo, gồm cả nhà thờ lẫn nhà chùa, ngân chuông vào đêm đất nước tiễn Khỉ, đón Gà.

Và nếu đề nghị này được ưng thuận thì mình không hiểu người dân Thủ đô sẽ nghe hai thứ âm thanh của hai trường phái tu hành này khi trộn lẫn vào nhau sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ giống như sự pha trộn giữa đàn bầu và trống trận.

Theo mình biết thì chỉ trong ẩm thực mới có định nghĩa về món lẩu.

Nhưng lẩu gì thì lẩu, coi chừng sau khi thưởng thức, mối bất hòa tín ngưỡng cùng nguy cơ tan nát nỗ lực đại đoàn kết dân tộc có thể sẽ bùng lên.

Bởi giáo phái nào cũng  đều muốn tiếng chuông đặc trưng của mình là biểu tượng của đêm giao thừa! 

Trần Tuấn

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2021

Bệnh hình thức đã di căn từ tuổi học sinh?

 

Hồi còn sinh viên, 20-11 cả lớp tôi tổ chức tri ân và tặng hoa cho giảng viên. Tới trưa thì mọi người phát hiện bó hoa ấy nằm ngạo nghễ trong thùng rác của trường.

 

Đó là một ký ức không dễ quên, tuy nhiên, nó gợi ý cho câu hỏi rằng giáo viên cần hoa không? Bệnh hình thức có phải đã di căn với lứa tuổi 19, 20?

 

Và nếu không có hoa thì giáo viên lấy cơ sở gì để cảm nhận tình cảm của xã hội nói chung, học trò nói riêng?

 

Các thầy cô cần “Hoa điểm 10” – một sự lạc quan tếu của ngành GD- trong tình hình đời sống của những người lái đó tri thức vẫn còn nhiều sóng gió?

 


Nên chăng chúng ta cần thị trường hoa dịp này ảm đảm như nó đương nhiên như vậy, vì không thể và không nên cạnh tranh với 8-3, 14-2... Thay vào đó là những chính sách tươi mới giúp cho tinh thần và đời sống của thầy cô vút cao?

 

Chứ cứ những đề xuất manh mún như Cấm dạy thêm hay Cọi dạy thêm là nghề kinh doanh có điều kiện như QH vừa qua đề cập thì e thầy cô sẽ héo rũ trong chờ đợi những lứa học trò thực tâm tri ân.

Anh Tuấn

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2021

Tính giai cấp của nhạc trẻ Việt?

 Vài hôm trước, bản Rap “Nam Quốc Sơn Hà” của Erik, Phương Mỹ Chi, tôi có băn khoăn: “Được coi là Đệ nhất Tuyên ngôn độc lập, áng thiên cổ hùng văn "Nam quốc sơn hà" có nên được biến tấu theo cách này?.

Rap là thể loại nhạc bình dân. Vẫn có thể đưa một bài thơ thiêng liêng vào Rap, tuy nhiên, để mấy vũ công khoe tài nhảy nhót như những chú hề thì dường như đã trẻ trâu hóa toàn bộ khí thế chống ngoại xâm của dân tộc”.

Nhưng lục lọi trên Internet, không thấy báo chí hay thậm chí một tài khoản cá nhân nào chung suy nghĩ như tôi. Ngược lại, hào hứng, ca ngợi, cổ vũ thì khá nhiều.



Đến hôm qua thì cũng Rap, ào lên làn sóng công kích “Cô gái mở đường” do Han sara hát.

“Váy ngắn”, “Phản cảm”, “Lố lăng”, “Làm mất đi tinh thần trang nghiêm của nhạc phẩm cách mạng”… là những quả bom ngôn ngữ dội vào màn trình diễn này.

Lạ thế? Hai sản phẩm âm nhạc “Nam quốc sơn hà” và “Cô gái mở đường” giống nhau về thái độ ứng xử với tác phẩm, nhí nhố, đùa giỡn với tâm thế của người sáng tác và đều là sản phẩm giải trí được nhiều người tiếp cận, thế mà 1 được khen ngợi, 1 bị phê bình?.

Hay do Phương Mỹ Chi là ca sĩ nội, Han sara lai căng?

Hay do Nam quốc sơn hà được sinh ra quá lâu, Cô gái mở đường mới toanh nên được chăm như trẻ đang bú?

Hay do Nam quốc sơn hà là sản phẩm của giai cấp địa chủ, Cô gái mở đường là sản phẩm của giai cấp công nhân?

Hay tôi a-ma-tơ về nề nếp người Việt?

Anh Tuấn

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2021

Quốc tang?

 

Tại Quốc hội hôm nay, 8-11-2021, Đại biểu Nguyễn Anh Trí cho rằng cần có quốc tang cho những người mất vì COVID-19. Bởi lẽ, hơn 22.000 người lìa đời do nó là số lượng rất lớn.

Đồng thanh tương ứng, Đại biểu Nguyễn Hữu Thông đề nghị lấy ngày bùng phát đợt dịch thứ tư (27-4) làm ngày tưởng niệm người chết vì COVID-19.



Lý do mà những Đại biểu cổ vũ cho việc cả nước treo cờ rủ là để nhắc nhớ người còn sống ghi nhớ những bi thương, cảnh giác trước loại virus nguy hiểm và thể hiện lòng nhân ái độc quyền của người Việt..

Cùng ngày, cũng tại Quốc hội, Đại biểu Phạm Khánh Phong Lan nói rằng: Có nhiều bài học hết sức xương máu trong phòng chống dịch, trong đó, năng lực của hệ thống y tế yếu nên phải trả giá.

Theo bà, bên cạnh hàng chục ngàn người chết vì Covid-19 thì còn nhiều trường hợp không được chăm sóc y tế tốt trong giai đoạn này và có thể gián tiếp ra đi.


Thế tóm lại, hậu quả của dịch bệnh sinh ra ngày Quốc tang (đồng thời tôn vinh lòng nhân ái)? Hay hậu quả của dịch bệnh là vì cái giá trả cho khả năng đáp ứng của nền y tế?.

Tưởng niệm người chết vì covid hay tưởng niệm những người chết oan vì những ứng xử đầy lo sợ với nó?

Tựu chung, Đại biểu nào cũng có lý. Và, đó là cái lý của một lực lượng cử tri đáng kể ủy quyền cho họ phát ngôn.

Mới thấy, Quốc  hội đúng là Xã hội, thể nào cũng phải có thành phần này, thành phần nọ.

Nhưng nói thật, tôi cứ chờn chợn với bất cứ ý tưởng nào nếu nó xuất phát từ thói thương vay khóc mướn.

………………………

Hồi tháng 10, lúc Đại biểu Tăng Hữu Phong khởi xướng ngày tưởng niệm và Đại biểu Trần Hoàng Ngân nêu ý tưởng xây tượng đài vinh danh ngành y, tôi đã có ý kiến rằng: Trong một năm, chúng ta có hơn 1 tháng dành cho người chết nơi công cộng.

- Tháng 7 Âm lịch – tháng cô hồn

- 27.7 – ngày Thương binh liệt sĩ

- Chủ nhật tuần thứ 3 của tháng 11- tưởng niệm nạn nhân chết vì tai nạn giao thông.

Và tôi cho rằng, để tưởng niệm hay vinh danh thì 11-10, ngày ban hành Nghị quyết 128 tạm thời đình chỉ các Chỉ thị 15, 16, 19 là hợp lý hơn cả.

Bởi, nó chấm dứt cơn ác mộng hơn 1 vạn người chết, hàng triệu người sợ hãi thị thành, hệ thống y tế kiệt sức, nhiều bệnh nhân tâm thần, vô số học sinh nguy cơ đào tạo lại, GDP quý III giảm hơn 6%....

Nó cũng đánh dấu việc chấm dứt lòng căm thù dịch như căm thù giặc.

Và ngày tưởng niệm nạn nhân covid đồng thời cũng nên là ngày kỷ niệm việc đắp chiếu 3 cái Chỉ thị kia.

Còn sau này, nếu nó còn được ghép thêm vào ngày lên án gì đó thì hãy đợi đề xuất của các đại biểu.

Trần Tuấn

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2021

Khi Bộ trưởng công an xơi thịt bò

 

Đầu lĩnh của một quốc gia nếu sang nước ngoài và vào ổ điếm cũng chả sao nếu bỏ tiền túi và không phạm quy định. Thậm chí, còn được nước bạn xiển dương vì quảng bá công nghiệp tình dục.


Mới thấy, khá phi lý khi Bộ trưởng Công an Việt Nam được mạng xã hội xướng tên vì ăn uống tại một nhà hàng dưới sự phục vụ của “thánh rắc muối”. Tôi cho rằng, điều này không là vấn đề đáng bàn, ngoại trừ cái miệng của ngài được quay với góc không phù hợp lắm với văn hóa nhìn Á đông.

Quyền ăn ở được quy định trong Hiến pháp, quyền thụ hưởng được quy định trong Hiến pháp, các hành vi ăn chơi trong khuôn khổ được nhiều văn bản pháp luật đồng tình.

Nhiều ý kiến phê bình ngài dùng thuế dân để đãi dạ dày mình, tuy nhiên đây chỉ là nghi ngờ. Thậm chí, nếu lấy tiền thuế nhưng trong mức cho phép của công tác phí thì phê bình gì?.

Cái cần đánh giá đó là chuyến vi hành nước bạn ấy, bao gồm cả bữa tiệc thịt bò, mang lại giá trị nhiều hay ít?. Đôi khi chuyến đi lại thu được bài học rất tiến bộ về tư pháp thì sao?

Chứ cứ như bác Lê Đức Thọ từ chối giải Nobel, tức là vừa bài bác các giá trị văn minh, vừa không thèm nửa triệu USD thế giới tư bản tặng cho Việt Nam… thì cũng có hay ho gì?.

Nước mình cứ có nhiều triệu phú dám chơi cùng thế giới như Bộ trưởng và BN Covid 17 mới là nước hùng cường, ha.

Trần Tuấn

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2021

Ngày căm thù dịch?

 

Trong một năm, chúng ta có hơn 1 tháng dành cho người chết nơi công cộng.

-        Tháng 7 Âm lịch – tháng cô hồn

-        27.7 – ngày Thương binh liệt sĩ

-        Chủ nhật tuần thứ 3 của tháng 11- tưởng niệm nạn nhân chết vì tai nạn giao thông.


Người nghèo trong dịch - Ảnh: TTO

đâTới đây, sẽ sinh thêm một ngày tưởng niệm nạn nhân chết vì COVID-19 nếu như đề xuất của Đại biểu HĐND TP.HCM Tăng Hữu Phong trở thành sự thực.

Đề xuất này cộng với ý tưởng xây tượng đài vinh danh ngành y của Đại biểu Trần Hoàng Ngân sẽ là sự phối hợp vừa vinh quang, vừa bi thương không chê vào đâu được.

Tôi cho rằng chọn 11-10, ngày ban hành Nghị quyết 128 tạm thời đình chỉ các Chỉ thị 15, 16, 19 là hợp lý hơn cả.

Bởi, nó chấm dứt cơn ác mộng hơn 1 vạn người chết, hàng triệu người sợ hãi thị thành, hệ thống y tế kiệt sức, nhiều bệnh nhân tâm thần, vô số học sinh nguy cơ đào tạo lại, GDP quý III giảm hơn 6%....

Nó cũng đánh dấu việc chấm dứt lòng căm thù dịch như căm thù giặc.

Và ngày tưởng niệm nạn nhân covid đồng thời cũng nên là ngày kỷ niệm việc đắp chiếu 3 cái Chỉ thị kia.

Còn sau này, nếu nó được ghép thêm vào ngày lên án gì đó thì hãy đợi đề xuất của các đại biểu.

Trần Tuấn

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2021

Lịch sử 'con ngáo ộp'?


Tôi nghĩ, những thiệt hại về lòng tin, kinh tế, nhân mạng trong covid vừa rồi xuất phát từ nỗi sợ hãi không đáng có của nhiều vị, trong đó có tôi tại một giai đoạn.

Câu khẩu hiệu Chống dịch như chống giặc từ chính phủ; tuyên bố Không thắng không rời TP.HCM từ đại diện quân đội; khẳng định Không thể áp dụng luật bình thường trong tình hình dịch của lãnh đạo một địa phương… cho thấy virus corona ám ảnh tâm trí của giới trên thế nào.



COVID-19 nguy hiểm hay cách xử trí của tầng lớp có quyền xử lý nguy hiểm?.

Hãy xem, dân số TP.HCM gấp mấy lần Bình Dương, trong khi tháng cao điểm chết chóc thì tỉ lệ tử vong ở Bình Dương thấp hơn rất nhiều dù ca nhiễm hàng ngày một 9, một 10.

Hãy nghe, Bí thư TP.HCM thừa nhận Thu dung F0 xong rồi không biết làm gì, ai khỏe vượt qua, ai mệt thì đi bệnh viện.

Hãy biết, trên 80% người nhiễm SARS-CoV2 tự khỏi, tức chỉ khoảng 20% nguy hiểm. So với xác xuất người ra đường có thể bị tai nạn giao thông có lẽ là một vực một trời.

Và cái giá phải trả cho nỗi khiếp sợ con ngáo ộp cúm đó là hàng trăm ngàn người tháo chạy khỏi Sài Gòn (đúng tên là TP.HCM) trong nỗi thấp thỏm đặt cược với chốt chặn, với mưa gió, với tính mạng; là hàng loạt cán bộ luôn tuyên bố “vì dân” bị rụng chức hoặc rụng mặt nạ; là số phận của mười mấy con chó mèo vĩnh biệt số phận trung thành của mình trên mặt báo nước ngoài...

Nên, việc thay đổi quan điểm về phòng chống dịch hiện nay dù rất muộn nhưng tiến bộ hơn.

Tuy nhiên, (tạm) thay thế chỉ thị 15, 16, 19 bằng cách tô màu cho các vùng liệu đã hợp lý khi nó phụ thuộc phần nhiều vào quy mô và tần xuất xét nghiệm?.

Lỡ bản đồ màu liên tục thay đổi thì những đối tượng chịu ảnh hưởng lại luống cuống kiểu hôm nay show hàng, ngày mai giấu hàng?; hôm nay cho học trực tiếp, ngày mai lại đuổi về nhà online…?

Rồi chuyện phủ vắc xin cho lứa tuổi thiếu niên. Cái tuổi mà xác xuất nhiễm và tử vong hạng bét trong số 20% trở nặng ấy có cần phải chích thứ dược chất mà thế giới đang khiên cưỡng áp dụng trong tình trạng khẩn cấp?.

Ta có “chiến dịch tiêm vắc xin chưa từng có trong lịch sử”, còn lịch sử sẽ gọi chiến dịch ấy thế nào là câu chuyện khác.

Mình cứ cười nhạo thế giới, xong hấp tấp học tập thế giới, xong lại chả có gì gọi là sáng tạo so với thế giới… thế chẳng hóa ra khoa học quản lý lẫn khoa học tự nhiên của mình là chú Tễu à?

Trần Tuấn

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2021

Tượng đài chó?

 

Mấy nay, chuyện 15 con chó, mèo bị một xã trong huyện của tỉnh Cà Mau giết chết trở thành dòng chủ lưu cho đa số người dùng Internet. Về chuyện này, cán bộ hoặc đổ lỗi cho chó chạy rông, đổ lỗi cho chủ dương tính hoặc gián tiếp đổ lỗi cho sự thiếu tìm hiểu kiến thức của mình trong việc bệnh lây từ chó sang người.



Từ chuyện chó, những vấn đề thời sự về di tản khác như đi bộ cả trăm cây số, chết dưới gầm xe tải trên đường hồi hương, thai chết lưu lúc cùng mẹ về quê… phần nào bị lu mờ. Nó thậm chí chuyển hướng, được khiên cưỡng nhìn dưới góc độ “ấm lòng”, “tình người”, “xúc động người dân được hỗ trợ”… dù cái nguyên nhân của những “ấm lòng”, “xúc động” đó xuất phát từ những nghiệt ngã của những biện pháp chống dịch.

Từ chuyện chó, những bất hạnh của quyền người như bị phá cửa cưỡng chế, bẻ tay dong đi ngoáy mũi, phạt ra đường vô tội vạ... cũng không còn được quan tâm như mong đợi.

Cũng từ chuyện chó ở một xã, các mặt trận rộng lớn khác như khắc phục hậu quả dịch, phục hồi sản xuất, chém tính cục bộ vùng, trảm lãnh chúa địa phương, tiêu diệt tư duy nhìn covid như quỷ…. phần nào bị chìm lấp về tỉ trọng thông tin.

Âu, chó cũng có cái giá của chó.

Giả sử nếu dựng tượng đài mang tên giải cứu, có khi một tầng lớp nào đó đề xuất biểu tượng là mười mấy con chó mèo không nhỉ?

Trần Tuấn

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

Đói lắm cũng phải chờ quy định!

 

Cái tư duy coi dịch là giặc nó sâu rễ, bền gốc kinh khủng thật.

Trước làn sóng người ùn ùn đổ về bởi thất vọng và sợ hãi cái đói, 13 tỉnh miền Tây dứt khoát đề nghị ngưng cho người dân về quê.

Ở chiều ngược lại của đất nước, Thừa Thiên-Huế khẳng định sẽ xử phạt người từ vùng dịch quy cố hương.

Trên không, gần hai chục địa phương có sân bay từ chối mở lại việc vận chuyển hành khách.

Và nhiều vụ việc trước đó, vì quyết liệt thủ tiêu virus mà đối xử với dân như tội phạm.

Người ăn xin trước dòng dân chúng lũ lượt về quê tránh đói

Như vậy, người dân ở vùng nguy hiểm muốn thoái lui khỏi "chiến trường", trở về nơi chôn rau cắt rốn thì bị cho là rước dịch về quê hương?.

Năng lực chăm lo đời sống, khảo sát xã hội, dự báo tình hình từ cấp cơ sở đến tầm cao hơn có nhất thiết phải lu mờ bởi nỗi ám ảnh “trách nhiệm”?. Bởi, nếu thực năng lực và có sự chuẩn bị thì niềm tin của hàng chục nghìn số phận tay xách nách mang sẽ không bị thất thủ như hôm nay.

Thật ra, khi tình trạng vỡ trận hồi hương đã diễn ra thì oán trách, đổ lỗi cho cán bộ là cách làm dễ nhất. Góp ý, đề nghị giải pháp mới là cách làm đúng đắn lúc này.

Tuy nhiên, như đã nói, cái tư duy sợ trách nhiệm, coi dịch như giặc ngấm sâu quá rồi. Nó chi phối cách làm của cán bộ lẫn những kẻ không cán bộ. Nên, để khỏi tiếp tục sai lầm, hãy loại bỏ hoàn toàn cách ứng xử với virus corona đi đã

Hồi chiều, tại góc cầu Tân Thới Hiệp, giữa dòng người chằng chịt hành lý xuôi hướng An Sương để về miền Tây, tôi đã thấy xuất hiện một ông lão ăn xin ngồi cùng chiếc rổ nhựa rách tả tơi. Đó là hình ảnh ấn tượng đầu tiên kể từ sau “bình thường mới”.

Khổ vậy. Đói lắm cũng phải chờ hết giãn cách mới có thể đi xin.

Anh Tuấn

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2021

Quan chức không nên là 'cư dân mạng'

 

Muốn giải phóng hơi trong quả bóng đang căng thì hoặc xả từ từ, hoặc lấy dao chọc vào nó.

Cách Hà Nội xả Chỉ thị 19 vào đúng đêm trăng rằm, thời điểm có ý nghĩa lớn về văn hóa đón trăng đặc biệt đối với người miền Bắc, là cách lấy dao giải phóng hơi trong quả bóng.

 


Ông đồng ý để người dân tự do ra đường thì ông phải lường được các tình huống của một khối tâm lý bức bí đang muốn xả.

Có thể ông tự tin vào thành quả bỏ tiền nhiều tỉ mua việc phát hiện mỗi ca F0, vào tỉ lệ lây nhiễm thấp, vào niềm tin nội tâm tháo khoán an toàn của ông nên ông mới ra quyết định vào đêm trăng sáng 14 âm lịch như thế.

Nhưng lỡ có rủi ro bùng phát thì đừng đổ lỗi cho ý thức người dân nữa, nực cười lắm.

Ý thức người dân không phải trong dịch mới sinh ra, nó là kết quả của việc tuyên truyền, cổ súy, giáo dục phẩm chất người thanh lịch, công dân XHCN mà các ông đứng lớp bao năm nay.

Trong việc đông người tối qua, nếu dân đổ lỗi cho dân tức là dân chưa hiểu chính dân, dân vùng này chưa hiểu dân vùng kia, tâm lý dân tầng lớp này chưa hiểu tâm lý dân tầng lớp khác.

Nếu chính quyền đổ lỗi cho dân như một số cư dân mạng là chính quyền tự nhận mình quản lý bất tài.

Cơ quan chức năng nên thừa nhận đã cung cấp điều kiện để người dân vi phạm giãn cách.

Còn tại sao “siết cũng chửi, nới cũng chửi” thì nên hỏi tại sao mình làm gì cũng bị phản ứng.

Anh Tuấn


Từ chuyện Phương Hằng nghĩ chuyện dân gian vu khống dân gian

 

Hồi đầu năm, khi bà Phương Hằng khởi đầu liên hoàn show hạ nhục giới nghệ sĩ, qua đó, gián tiếp buộc số tiền ủng hộ đồng bào khó khăn phải giải ngân và minh bạch sớm thì truyền thông rủ nhau viết tắt toàn bộ tên tuổi.

Nay thì bà Hằng bị nhiều người đồng loạt kiện hoặc tố cáo tội vu khống. Lý do biết chính xác bà Hằng bởi vì không còn thấy thông tin mập mờ “một doanh nhân” “bà N.P.H”  hay “CEO nổi tiếng” nữa.

 


Nói bà Hằng hạ nhục người khác thì hơi quá, nhưng mỉa mai bằng lời lẽ cay nghiệt xuất phát từ cái miệng bình dân thì có lẽ đúng hơn. Gì thì gì, phải thật lòng, phải ẩn ức, phải tâm tư lắm mới có thể chia sẻ liền mạch, bừng bừng khí thế như vậy.

Thế có vu khống không? Suy từ ngôn ngữ, hễ nói anh kia, cô này là cầy, là heo, loại mặt bằm abc… thì đúng là vu khống cả 2 loài rồi. Nhưng hình như luật không mấy quan tâm tới cách ví von đầy ảo tưởng này. Luật định danh khái niệm vu khống ở tầng nấc thượng đẳng hơn.

Vậy, với việc nhóm nghệ sĩ động thủ hội đồng thì thói ngoa ngôn (nếu có) của bà Hằng có “tắt loa”? Chắc không, trừ khi chả còn động lực chiến đấu, hoặc trừ khi ekip levestream cùng đội ngũ luật sư của bà ấy trước đó say sưa tấn công mà quên giữ át chủ bài.

Thắng thua hãy chờ, chỉ biết, đánh táp-lô, chưa chắc số đông toàn mạng.

Bình luận gì lúc này thì cũng là hóng hớt, vì cơ quan chức năng mới quyết được cờ đang hướng về gió nào.

Chỉ là dịch sắp vãn (ít nhất là đợt 4), nay lại là đêm chuyện chú Cuội với sự tích Hằng Nga cùng hướng tới việc chiều chuộng thiếu nhi nên tự dưng liên tưởng.

Vì dân gian thời hiện đại cũng đang vu khống Hằng Nga với Cuội ta là một cặp. Vì thế, trò chơi nào đêm trăng tháng 8 cũng phải có mỹ nữ Trung Quốc và ông nông dân Việt mất vợ phối hợp. Cái kiểu gán ghép sỉ nhục tác phẩm ông cha này hóa ra cũng hợp lý vì trí tưởng tượng phong phú của hậu thế.

Mà liên tưởng thì vô giới hạn. Giống như ngày mai, có thể sẽ có một tít báo hình tượng, kiểu: Sau đêm Trung thu: Hết dịch!

Nhưng Hết dịch khác với Hết dịch nha quý zị, đừng hiểu Hết dịch là Hết dịch.

Trần Tuấn