Trong cuộc đời, chỉ mỗi cái đạp của thiên thần trong bụng mẹ là hạnh phúc. Còn lại, không ít thì nhiều, đều ghi thương tích lên thân thể hoặc tình cảm của nạn nhân.
“Đạp” hiểu nôm na là một hành động dùng lòng bàn chân để tác động vào đối tượng. Theo nghĩa bóng thì đó là việc sử dụng ý chí, mưu mô để loại bỏ đối thủ.
Về sức mạnh và cường độ: Có “đạp mạnh”, “đạp nhẹ”, “đạp đồng thời”, “đạp liên tiếp”, “đạp phát một”,...
Về tính chất: Có cái đạp quân tử, cái đạp tiểu nhân, cái đạp bình thường, cái đạp nham hiểm,...
“Đạp” cũng có sự phân tầng về phạm vi và thứ bậc: Cái đạp của nông dân, cái đạp của công chức, cái đạp của trí thức, cái đạp sang trọng, cái đạp hèn hạ,... rồi còn có cả cái đạp của những chính quyền mang tên Nhân dân vào mặt nhân dân nữa.
Tôi muốn nói nhiều hơn về cái hành động cuối cùng trong bảng liệt kê dấm dớ đó.
Tại Liên Xô, Xit ta lin tàn sát 20 triệu người dân Sô Viết
Ở Trung Quốc, 65 triệu linh hồn rên xiết dưới bàn chân Mao Trạch Đông
Vũng lầy và đêm tối hiện vẫn đang nhấn chìm 24 triệu công dân Bắc Triều Tiên
Dân tộc Việt Nam qua một cuộc Cải cách ruộng đất, một vụ Nhân Văn Giải Phẩm, 21 năm điêu tàn trong cuộc nội chiến chỉ để ganh đua việc CNCS hay CNTB chiến thắng trên xương máu đồng bào.
v..v...
Đó là những cú đạp mà lịch sử không thể không nhắc tới – Những cú đạp vào mặt nhân dân của những Chính quyền Nhân dân.
Tới hôm nay, tại Việt Nam
Trong cả chục cuộc biểu tình gần đây của nhiều thành phần xã hội: Từ học sinh, người lao động, cựu chiến binh tới công chức, trí thức nhằm phản đối tham vọng bá quyền cùng những mưu cầy chước sói của Trung Quốc. Không một lần nào nhà nước Việt Nam ngừng tính toán chuyện đàn áp. Nhẹ thì căng dây chắn, vừa vừa thì nhét người yêu nước vào xe bus, nặng hơn thì lôi kéo, xô đẩy, khênh như khênh lợn rồi bóp cổ, đạp vào mặt họ,...
Không lẽ, Chính quyền “Của dân, do dân, vì dân” lại đối phó với dân bằng những biện pháp phản dân chủ thế?
Chưa hết, ngày 2.8 vừa rồi, Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh, người thủ trưởng thân yêu của tác giả cú lau giày vào mặt anh Nguyễn Chí Đức đã trịnh trọng tuyên bố với báo giới rằng công an “Không chủ trương trấn áp người biểu tình”... Thì ngày 18.8 UBND Thành phố Hà Nội lại dẫm chân lên lời nói của ông này bằng thông báo mang nội dung Cấm biểu tình. Ai không nghe theo sẽ bị “.. Áp dụng các biện pháp cần thiết” ... Cái “Biện pháp cần thiết” là cái gì? Có khi nào tới mức độ thả cửa cho công an thoải mái sử dụng súng ống chĩa về phía đồng bào yêu nước không?
Vậy đấy, cùng một sứ mệnh bảo vệ chế độ mà còn đo giày lên miệng nhau như thế thì tương lai của niềm tự hào dân tộc đang bùng cháy trong lòng mỗi “ông chủ” sẽ đi về đâu? Và liệu tư tưởng chói lòa lòa của Hồ Chí Minh “NẾU CHÍNH PHỦ LÀM HẠI DÂN THÌ DÂN CÓ QUYỀN ĐUỔI CHÍNH PHỦ” có còn tỏa sáng tý ti nào trong lòng những quan chức luôn tự hào mình là “đại diện ưu tú nhất của giai cấp công nhân” không? hay cũng nhạt nhòa dưới gót chân say mê quyền lực của một số ai đó rồi?
..............
Nghe đâu, xuất xứ về cái đạp từ những Chính quyền nhân dân vào mặt nhân dân ấy manh nha từ hồi cụ K. Marx cùng những đồng chí của mình sử dụng học thuyết CS với ý định dẫm lên đầu thế giới văn minh thì phải.?
Kẻ nhà quê này không dám khẳng định!
Trần Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét