Chán thật!
Đời cứ ngày hôm nay giống
ngày hôm qua, giống ngày hôm kia,… giống bất cứ một ngày nào đó trong chuỗi thời
gian lặp đi lặp lại đến phát nản…
Cứ mỗi lần ngồi một
mình uống cà phê với 4 “chân dài” là lại thấy lòng trống trải đến lạ kỳ.
Có lẽ phải tìm quán nước
nào đó chỉ có loại bàn 3 chân hay 1 chân trụ để còn có chút cảm giác thay đổi.
Chứ gieo buồn trên cái
bệ đỡ của 4 thanh sắt dài ngoằng thấy vững chãi một cách giả tạo quá.
Ồ, lại một “em chân dài
tới nách” khác đang cọ cọ mũi xuống đôi giày nát. Hóa ra là chú khuyển giống
Phú Quốc của “Đại gia, đảng viên bán nước”. – Nghĩa rằng ông chủ bụng phệ này
kinh doanh đồ uống.
Trốn đi mày! Thơm lắm
hay sao mà ngửi mãi…
Chán thật! Chán mà vẫn
cứ phải muốn sống.
Cô đơn quá!...
cà phê ơi…
Lặng lẽ rơi..
…lặng lẽ rơi…
… lặng buồn.
Giọt nào nhớ?...
…giọt nào thương?...
Mà day dứt tỏa mấy
phương
… u sầu?
Giọt nào đắng?...
…giọt nào đau?...
Mà đen…
… mà sánh?…
… mà sâu?…
… mà .. Đời?…
Chầm chậm rơi…
… chầm chậm thôi
Để nghe giông bão xẻ
đôi tiếng cười
Để nghe
… lẳng lặng trong người…
Nỗi buồn thấm thía chảy
xuôi vào lòng.
Chầm chậm rơi…
… chầm chậm… ngưng….
Cái gì cũng…
… cứ như Không là gì!
Trống trơn một cõi đi –
về…
Đam mê mòn chết bên lề
trái tim.
Chầm chậm ngưng…
… lặng lẽ… im…
Giọt đời đọng lại phía
chìm bão giông...
Nghiêng ly…
… uống cạn…
… cho xong…
Chao ôi!
… đắng đến tận cùng tâm
tư…
Một mình ta,..
… một giời mưa,…
… Một cà phê,…
… đã…
… khuấy vừa cô đơn!...
Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét