Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

TA SẮP CÓ “TẾT CA”!


Năm 1994, Việt Nam mình thình lình cấm nhà nhà đốt pháo nổ, Cặp câu đối siêu tuyệt trong dân gian “Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ - Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh” đột nhiên trở nên siêu vô duyên.
Và cũng từ thời điểm ấy, tớ thấy ý nghĩa của ngày Tết Nguyên Đán đã dần chuyển màu.
Nếu như trước đó, trong các ngày từ mùng 1 đến 3 tháng Giêng, hễ có khách đến nhà thì gia chủ thường hân hoan chào đón bằng một lần đốt pháo, vừa để thể hiện sự chào đón trọng thị, vừa ngầm tự hào rằng nhà ta có thêm khách quý, và khách đến cũng cực kỳ vinh dự…. Thì ngày Tết bây giờ, việc ai đó đến và đi diễn ra âm thầm, có phần kín đáo.
Màu tươi rói của hân hoan đang chuyển dần sang màu u ám của thực hiện nghĩa vụ không thành văn?


Đến cuối năm 2016, Ban Bí thư yêu cầu các địa phương không bắn pháo hoa dịp chào đón năm mới. Nghĩa là Tân xuân với những khởi sự hào hùng dù chưa đến đã đối diện nguy cơ chịu cảnh giác bẽ bàng. “Đến, đi là chuyện bình thường – Thường hơn cả  việc lên giường (gọi) vợ ơi!”
Đồng ý rằng đây là một động thái góp phần chia sẻ những thiệt thòi của đồng bào miền Trung mất Tết vì mưa lũ. Thế nhưng, đặt ngược lại vấn đề rằng, họ đã thiếu thốn về vật chất, sao lại tiếp tục tước đi quyền được ngắm biểu tượng đón chào năm mới hứa hẹn nhiều sung túc, ấm êm của họ?
Chưa nói, kinh phí bắn pháo hoa là triệu tập từ nguồn Xã hội hóa, không phải lấy từ ngân sách


Nghĩa là trên màn hình Tivi đêm giao thừa, người dân cả nước chỉ có thể nhận biết thời khắc chuyển giao của mùa xuân thông qua chiếc đồng hồ? Và tiếp đó là lời chúc tụng thay pháp nổ của các đấng quan chức  phát đi thông điệp năm mới trong phòng có máy điều hòa?
Thế là Tết đang trên hành trình trở thành những ngày nghỉ dài, nhạt nhòa và nhàm chán.  Từ nay điệp khúc “Xuân này y hệt  xuân qua”  có lẽ trở thành “Tết ca”!
Mẹ già chớ mong, con có điện thoại rồi!


Anh Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét