Về việc Hà Nội tính xây nghĩa trang gần ngàn rưỡi tỉ dành
cho cán bộ cao cấp, có một số luồng ý kiến choảng nhau.
Ví dụ, ông viết văn nói là không được. Vì khi về với đất,
các cụ nên nằm nơi bờ xôi ruộng mật, gần gũi cháu con. Ai lại chết rồi còn làm
một cuộc tha hương, di cư từ lũy tre làng tới nơi tập trung, xếp hàng ngay ngắn
như chuẩn bị duyệt binh!.
Bà chuyên về kinh tế cũng hô lên rằng lãng phí. Năm qua
thiên tai thịnh nộ gây tổn thất biết bao tiền bạc, các bệnh viện nhếch nhác,
trường học từ cấp măng non tới tre dậy thì đang thiếu đầu tư. Vậy thì cớ gì
dành ưu tiên cho nơi ngàn thu không thay đổi?
Nhưng anh nghiên cứu về quyền lực thì nhiệt tình ủng hộ. Hổ
chết còn để da huống chi toàn dân ta ngàn năm nay đã tắm trong đại dương văn
hóa trọng sỉ. Đương thời, các cán bộ oai phong lẫm liệt thì lúc từ biệt dương
gian cũng nên có một tấm bia lẫm liệt đặt ở khu đặc biệt chớ!
Cô nàng phượt thủ cũng ủng hộ hai tay. Cuộc đời là những
chuyến đi. Và đi nhiều, hoạt động mạnh chính là một yếu tố xây đắp danh hiệu.
Cán bộ cấp cao vì thế không thể bình đẳng với những bác nông dân quanh năm
không dám thò chân ra khỏi ranh giới cây đa, bến nước, sân đình.
Do vậy, sau việc “phượt” từ cơ quan về vườn chăm sóc chim cá
thì nên tạo điều kiện để họ giã từ nơi chôn rau cắt rốn, phượt một cú cuối đời
tới nghĩa trang chuyên biệt….
…………………………..
Nói chung, những ý kiến đưa ra dựa trên quan điểm ngành nghề,
và mình chưa có ý kiến.
Vì mình yêu tính đại đoàn kết dân tộc nên hễ bên nào chịu
thua thì mình tuyệt đối ủng hộ bên thắng.
Trần
Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét