Xét
về câu chuyện ăn thịt người (gồm cả sản phẩm dân gian, dã sử, lịch sử tới hiện
tại) thì tỉ số của Việt Nam và Trung Quốc cực chênh lệch!
Việt
Nam có cổ tích Tấm Cám với chi tiết nhét mắm chưng cất từ thịt người vào miệng
người mẹ thương con ruột, ghét con chồng.
Trong
tích Thoại Khanh – Châu Tuấn cũng có chuyện người con dâu lóc thịt cánh tay để
người mẹ chồng bị mù ăn cho đỡ đói.
Còn tại Trung Quốc, sản phẩm văn học
Thủy Hử chốc chốc lại xuất hiện những tửu điếm đánh thuốc mê khách trọ rồi giết lấy thịt chế nhân bánh bao.
Tây Du ký cũng vậy, chuyện lũ yêu
quái ham muốn mãnh liệt chén thịt nhân vật được quy hoạch lên phật… xuất hiện
trong gần hết 81 kiếp nạn của Đường Tăng.
Trong
dã sử, Tây Bá Hầu Cơ Xương, vị khởi tổ của nhà Chu, hình như là nhân vật đầu
tiên ăn thịt người, mà là thịt của chính con trai mình. Đến thời Xuân thu –
Chiến quốc, đầu bếp tên Dịch Nha đã sẵn sàng nhúng đứa con mới đẻ vào nồi nước
sôi đặng chế biến món ngon nịnh Tề Hoàn Công…Tới giai đoạn nhà Hán loạn, siêu
đại tướng Khương Duy của phía Thục khi thất thế đã bị lũ tướng lĩnh bên Ngụy mổ
bụng, thấy quả mật lớn như quả trứng gà…
Tạm
thống kê vậy và có lẽ chưa đủ!
Và
giờ đây, một loại thuốc sản xuất từ nước họ có thành phần thịt người. Mình thấy
điều này bình thường nếu xét trên lịch sử tưởng tượng của dân tộc họ về món ăn
chiết xuất từ đồng loại.
Với
lại, tận dụng người chết để cứu người sống thì có sao? Đến rác còn tái chế được
mà.
Trần Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét