Trong lịch sử, từ Văn Lang, Âu Lạc, Đại Cồ Việt, Đại
Việt, An Nam, Việt Nam… thì sức trâu luôn được sử dụng nhiều hơn sức ngựa.
Các triều đại ấy luôn phòng ngoại xâm và đuổi ngoại
xâm, chưa bao giờ thực hiện chinh phạt như Anh, Mông Cổ hay La Mã nên con ngựa
không thể được coi như một biểu tượng.
Do vậy, sinh ra một đơn vị kỵ binh như hiện nay, nếu
được sử dụng trong các sự kiện mang tính nghi lễ là một sự lố bịch.
Nếu được sự dụng trong việc trị an thì lại càng hài
hước. Chẳng khác gì thời đại điện thoại lại sính nuôi chim bồ câu đưa thư.
Và kệch cỡm! Giống như cưỡng bức chàng tiều phu Thạch
Sanh bước ra ngoài đời thực với chiếc cưa máy trong tay.
Chỉ có tác dụng du lịch khi tạo hình ảnh đối nghịch.
Rằng, thay vì mặc giáp, đeo khiên, cầm giáo thì kỵ binh thời nay cưỡi ngựa với
lỉnh kỉnh súng đạn, bộ đàm, dùi cui…
Đất nước ngàn năm văn hiến, nhưng không thể nhân
danh văn hiến để sáng tạo ra một đội quân chẳng giống ai.
Có lẽ nên bàn tới chuyện xây dựng đề án tinh giản bộ
trưởng là vừa. Nhập Bộ Văn hóa với Bộ Công an lại.
Anh
Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét