Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

NHỮNG "SÁT THỦ"?

HAY SỰ KHUYẾN KHÍCH LỐI GIAO TIẾP CẨU THẢ?

Tôi không có tham vọng làm một tên lính gác thành cho cái gọi là “Sự trong sáng của tiếng Việt” Bởi nếu có được giao nhiệm vụ bảo vệ thì cũng chẳng biết bảo vệ làm sao? Bảo vệ thế nào? Bảo vệ ý nghĩa hay bảo vệ từ vựng?... Cái gì cũng lung tung hết cả lên.

Thời gian gần đây, tiếp sau vụ lùm xùm đòi đưa ngôn ngữ chat vào từ điển (1) lại có thêm  một cuốn sách mang tên “Sát thủ đầu mưng mủ” (2) trở thành đề tài bàn tán ồn ào trên đa số phương tiện truyền thông.
Phải chăng đây là thời của “Nhân danh tự do” nên phát ngôn chẳng thèm chỉn chu cho lắm? Những câu chuyện nhí nhố lại là mối quan tâm của những cái đầu bác học?(Thật khổ! Tôi chẳng dám nhận là bác này bác nọ)

Mạn phép dùng chữ “Hiếp dâm tiếng Việt” để nói tới sự lố bịch của cả người đề xuất, khuyến khích lẫn kẻ sử dụng ngôn ngữ chat. Lấy 3 lý do “Nhu cầu về tốc độ chat, quan hệ giữa những người chat, mục đích và những nội dung đề cập”, tác giả Nguyễn Đức Dân (Giáo sư – Tiến sĩ) mong muốn đưa mấy thứ quái thai ấy vào từ điển tiếng Việt.
 Chả biết cái Luận án (nếu có) kia đóng góp được lợi ích gì? Nhưng nếu nó diễn ra theo đúng mong muốn của vị học giả khả kính này thì không biết bao nhiêu thế hệ con cháu của ngài mới có thể lần giở hết bộ từ điển kinh khủng ấy. Bởi 7X có lối nói chuyện của 7X, 8X có cách chat của 8X, 9X lại có lối tán trò của 9X, và vân vân X nữa....
Biết đâu, để ghi nhớ công lao, bọn con nít thế hệ nào đó sẽ vinh danh Giáo sư - Tiến sĩ Nguyễn Đức Dân bằng lối chat “ngắn gọn và tốc độ” như sau đây: “Giáo sĩ... D”. Thôi thế “kũg là vig zự cho giáo sĩ rùi, bít hok?”! (Rất xin lỗi giáo sư)
..........................

Thế rồi trong cơn bão táp của những điều nhảm nhí, suýt tí nữa thì lại khai sinh ra một “Sát thủ đầu mưng mủ”. Nghĩa là những ngôn ngữ vớ vẩn nhằm chuyển tải cái tiếng cười nông cạn được đứng trước cơ hội tập hợp đội ngũ trong một bản thống kê vô bổ đeo bám dưới mác “Văn hóa phẩm” cực kỳ sang trọng. Cốt lõi gây nên sự hào hứng rẻ tiền này là việc sử dụng những từ ngữ có vần điệu giống nhau để chắp nối lại thành đa số câu vô nghĩa, thậm chí phản cảm.
-         Chán như con gián
-         Buồn như con chuồn chuồn
-         Dở hơi biết bơi
-         Bộ đội phải chơi trội
-         Một điều nhịn là chín điều nhục
-         ......................................................................
Vẫn biết đó không phải là sáng tạo của nghệ sĩ Thành Phong mà chỉ là việc nhắc lại và minh họa bằng tranh vẽ những lời nói thể hiện sự ấu trĩ, tù túng trong tư tưởng (cứ coi cách phát ngôn nào lạ lẫm đã là một niềm vui) trên miệng những ông bà chủ tương lai của đất nước đang nhân danh “Teen” mà thôi. Tuy nhiên, nếu thứ “Văn hóa phẩm” ấy mà phát hành thì khác quái gì “cổ vũ cho người quay về thú” đâu cơ chứ? (dung dưỡng sự vô nghĩa cùng “chọc tiết”  ý thức)
Ấy thế mà vẫn có nhiều người học vấn không thấp vẫn “Đầu to nhưng óc bằng quả nho”  oang oang cất tiếng nói bảo vệ sự ra đời của ấn phẩm giá trị lùn này.
Mà còn “lùn” hơn nữa nếu dại dột so sánh với cách nói vừa vần vè vui vui, vừa thâm thúy lại mang tính giáo dục khá cao của các cụ xưa:
-         Chó treo, mèo đậy
-         Nói phải củ cải cũng phải nghe
-         Sồn sồn như ... L.. phải lá han
-         Tay trái mó dái không xong
-         Chớ đem bì phấn với vôi – Bì.... L... con đĩ với môi anh thợ kèn
-         ........................................................
Kết mà chưa hết:
Lo lắm, mới chiều nay thôi, ngồi quán cà phê vỉa hè nghe hai thằng trẻ con đối đáp với nhau đúng giọng của “sát thủ đầu có mủ”. Một thằng mắng “Mày tồ như... cái hồ!” , đứa kia vặc lại “Ừ! Mày giỏi thì ... cũng củ tỏi sớm thôi con ạ!”
Tóm lại, đưa ngôn ngữ chat vào từ điển tiếng Việt hay rùm beng cổ vũ cho lối giao tiếp “hóm hỉnh thì ít mà đần độn thì nhiều” có lẽ sẽ góp phần đáng kể nào đó nâng dân tộc lên một tầm mới của... đỉnh cao ngây ngô?.
Cho nên, bài này chỉ là “Tiếng nói phát ói” của cái thằng tôi vì lo rằng: Dù các bác quản lý nhà mình hôm nay đã bật đèn đỏ chặn đứng những ý tưởng quái dị ấy, nhưng biết đâu một ngày xấu trời nào đó, số phận của chúng sẽ lại được hân hoan tiến bước giống như bộ phim Tàu nói tiếng Việt “Đường tới thành Thăng Long”  đang sắp sửa phủ cái hồn người Trung Hoa lên đầu chín chục triệu dân mình (dẫu rằng trước đấy nó đã từng bị tuýt còi).
Trần Anh Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét