Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

KHAI SINH TRONG VÙNG SÁNG?

NHỮNG “NÀNG KIỀU” VÀI TRĂM NĂM SAU



Vương Thúy Kiều lần thứ nhất bán thân xác chuộc cha thông qua môi giới hôn nhân với Mã Giám Sinh. Lần thứ hai, Kiều bán sạch phẩm giá bằng việc định xỏ mũi Hoạn Thư, rồi ăn trộm vàng ngọc tại nhà cô này để cao chạy xa bay. Lần thứ ba, người đẹp thực hiện thương vụ bằng cả cơ đồ của đấng trượng phu Từ Hải với mong muốn được yên thân....
Bởi thế nghe đâu trước 1945, tác phẩm “Truyện Kiều”  dù với tên mỹ miều hơn là “Đoạn trường tân thanh”  vẫn bị dân gian coi là một “bản dâm thư”.  Nói nôm na thì là một dạng “Nhật ký của gái điếm”... Thế nhưng đùng một cái sau cách mạng, từ thân phận một con vịt nàng chuyển mình hóa chim Phượng hoàng với vô số những biểu tượng tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam được phần nhiều các tác giả đương thời tán tụng lên.
Nghĩa là một sự việc khi nhìn bởi lăng kính khác nhau sẽ hiện lên những màu sắc lung linh hoặc u ám khác nhau. Ngoài ra, phương pháp  nhận thức cũng có thể đưa một cuốn kinh thánh nào đó vào sọt rác hoặc nâng một chủ thuyết gì đấy lên đỉnh cao chói lọi vinh quang.
Chuyện xưa qua lời đồn đại mơ hồ nên khó chính xác. Kẻ này không dám nói nhiều, chỉ sơ sơ muốn bàn rõ hơn một tý ti cái hiện tượng đang sờ sờ phủ chiếc váy đụp lên một phần cuộc sống.  Ấy là thân phận của những em ún Thúy Kiều hiện nay (xét dưới góc độ mang tới “cánh cửa thiên đường” (chữ dùng của một số chị em) cho các đấng Anh hùng có, Tiểu nhân có, Lưu manh có, Trí thức, Quan chức hay dân đen rất đen... đều có)
Về cái khoản sung sướng thì từ Đức thánh Khổng ở bên Tàu cho tới em nhỏ 14, 15 tuổi bán vé số dạo đều cần. Còn chuyện ông tổ của đạo Nho có khi nào tập tành đi hát ả đào như các cụ Tú Xương, Tản Đà, Nguyễn Tuân không thì chưa dám nói. Có điều, phàm đã là Người khi đã nảy sinh nhu cầu mà không được thỏa mãn tất sẽ khó chịu, bức bối lắm lắm. Trong vô số các nhu cầu thì “chuyện ấy” lại là một vấn đề khá quan trọng. Nó không chỉ thực hiện chức năng tái sản xuất xã hội mà còn giải tỏa căng thẳng, mang lại tinh thần hưng phấn cho mỗi “cầu thủ” tham gia.
Mại dâm có khả năng đáp ứng hai vế sau đó. Đây là một hiện tượng đương nhiên của xã hội, lịch sử tồn tại của nó có lẽ cũng lâu dài như từ khi loài người bắt đầu biết tới giới hạn của quyền sở hữu. Nói một cách khác, nó chỉ có thể mất đi khi không có ai trên thế giới còn lòng tham, bản năng tính dục hoặc chế độ một vợ một chồng hoàn toàn biến mất trong các văn bản pháp luật.
Thế thì cấm sao khi luật pháp hô một đằng, thực tiễn nhào một nẻo? Có ai chỉ cho tôi ở bất cứ nơi xa xôi nào đó có tổ chức xã hội mà không có hiện tượng mại dâm?
 Ấy vậy mà nghe nói chỉ có Đức, Hà Lan, Thái Lan và một vài quốc gia “lạc loài” khác coi các chị em hành nghề “tình một đêm” như những người lao động bình thường. Còn lại là tước quyền kinh doanh “vốn tự có” của những nàng Kiều hiện đại. Phải chăng từ nguyên nhân của làn sóng “nữ quyền”?  Mại dâm gặp một rào cản ghê gớm ở phía những bà vợ chính chuyên đàng hoàng ngồi trong căn phòng ấm cúng mà nơm nớp lo anh chồng trăng hoa không biết đang đánh quả tù mù ở xó xỉnh nào?
Nhưng, khi đã cấm một hiện tượng “đương nhiên” thì đương nhiên lãnh chịu hậu quả. Vì cấm nên cả một hệ thống mại dâm luôn hoạt động trong tình trạng lén lút (Hệ thống tính sơ sơ đã bao gồm ngần này mũi thuốc độc tiêm vào cơ thể xã hội: Bệnh tật nhiều do quan hệ không an toàn, trại phục hồi chật bởi những màn “thu gom”, nhà tù đông vì nhiều “má mì” sa lưới, rồi đâm chém loạn xị khi tranh địa bàn “gái gọi”,...chưa nói tới thảm cảnh nhân vật chính bị “tú bà” bóc và lột cả nghĩa đen lẫn bóng.) Cho nên, cái gì cũng có sự đánh đổi cả. Ví như (ví dụ thôi): Muốn trung thành với chủ nghĩa Mác – Lê thì lùa dân vào Hợp tác xã, còn muốn nền KTTT nghĩa là phải chấp nhận diễn giải thêm lời của hai ông ấy. Hoặc như chuyện người đẹp Ngọc Trinh khoe “hàng quý”, nếu muốn em gái hở vô tư thì phải dẹp sĩ diện mà thu hồi vương miện, còn muốn nàng vẫn là một trong những Miss VN thì ít nhất cũng cần dán miệng cái đám báo chí lắm chuyện lại... Tương tự, muốn đất nước bớt nhiều gánh nặng thì cứ thả cửa để mấy “mụ già” không khéo chiều chồng ghen lồng lộn mỗi khi đức lang quân vắng mặt đi (Mà chắc không tới mức đó đâu).
Luật pháp nước mình từ lâu bị gán cho cái nhãn không hay ho lắm, tức là “cái gì không quản được thì cấm” . Nhưng (ít nhất) trong cách ứng xử với hiện tượng “mua son bán phấn” lại có vẻ như ngược lại. Kẻ này từ lâu đã nghe lẻ tẻ những tiếng nói đề nghị một sự chính danh cho các cô gái tội nghiệp làm nghề mua vui cho khách thiên hạ. Ngày hôm qua lại vớ phải một phát ngôn trên báo Tuổi trẻ, bài “Nên có cách nhìn mới về người bán dâm” dẫn lời ngài Chủ tịch Hội nông dân TP Hà Nội Trịnh Thế Khiết tại phiên thảo luận ở tổ trong Quốc hội. Ông đề nghị nên có “quy định” cho những nàng Kiều lỡ bước ấy. Vui quá! Thế tức là đỡ đầu cho một phần thế giới Xã hội đen có cơ hội khai sinh trong ánh sáng rồi còn gì nữa.
Bỗng nhớ tới một kỷ niệm năm 2006 ngày còn là sinh viên năm II. Thay mặt cho nhóm học tập, kẻ này có trình bày và bảo vệ ý tưởng “Hợp pháp hóa hoạt động mại dâm”... Thế là một cuộc tranh luận, đúng hơn là cãi nhau giữa một nửa lớp với... phần còn lại. “Phe” nào cũng có cả nam và nữ, và rất thú vị vì “chủ lực” cho “cánh” đề nghị Mại dâm phải được pháp luật thừa nhận  lại là “nữ tướng” Trịnh Thị Hồng Thư
Xin đăng lại nguyên bản bài bảo vệ đề tài hơn 5 năm trước của kẻ này vừa để khẳng định lại quan điểm “Nên coi mại dâm là một nghề hợp pháp” vừa là để thay lời muốn tỏ về nỗi nhớ chị Thư, nhớ nhóm học tập cũng như nhớ toàn bộ những thành viên của lớp Xã hội học 05 thân yêu.
Thân mến.

Và nó đây:
NÊN COI MẠI DÂM LÀ MỘT NGHỀ HỢP PHÁP!


" Mại Dâm"  - hiểu một cách ngắn gọn là một sự trao đổi về tình dục có thu tiền hay một phần thưởng khác.
Mại dâm được ghi nhận xuất hiện tại Ai Cập khi đồng tiền xuất hiện. Như vậy Mại dâm có một quá trình lịch sử lâu dài, tồn tại , sống mãnh liệt cho tới ngày nay bất kể là ở thời kì hay chế độ nào. Nó xuất phát từ nhu cầu sinh lý, bản năng của con người. Do vậy cấm đoán nó là một việc hầu như vô ích và mang lại những hậu quả còn tệ hại hơn việc nó được công khai (Tỉ lệ tội phạm , tình trạng lây nhiễm HIV/AIDS , ... tăng )
          Trên thế giới, những quốc gia như Hà Lan, Đức, Chi Lê, Thái Lan ,...đã hợp pháp hóa hoạt động mại dâm, thu được nguồn lợi to lớn vào ngân sách, các giá trị xã hội , đạo đức cũng không bị biến đổi tồi tệ.
          Tại Việt Nam,trên các mặt báo hàng ngày, chúng ta gặp không ít những thông tin về "phá một ổ mại dâm này, bắt một đường dây gái gọi kia,.."....Phải chăng chính quyền chưa mạnh tay hay sức sống tiềm tàng của mại dâm quá lớn? Chỉ biết rằng , khi các cơ sở mại dâm hoạt động lén lút, lẩn tránh pháp luật thì trật tự xã hội thêm phần rối ren, tình trạng tội phạm tăng, tình trạng lây bệnh , nhiễm bệnh do quan hệ tình dục không an toàn tăng. Các cô gái do nhiều lý do , hoàn cảnh khác nhau phải dấn thân và dấn sâu vào con đường ấy do mặc cảm bị xã hội thành kiến , mỉa mai, xua đuổi,.. Số các cô gái sau khi ra khỏi những trung tâm phục hồi nhân phẩm lại tiếp tục tái phạm với một tỉ lệ cao là điều chúng ta phải suy nghĩ.
          Hàng ngàn năm nay chúng ta đều cấm và hàng ngàn năm nay chúng ta đều thất bại. Vậy nên chăng chúng ta hợp pháp hóa hoạt động mại dâm theo lộ trình sau:
    - Trước tiên , nhà nước phải có một hệ thống pháp luật hoàn chỉnh để trừng trị nghiêm khắc, thẳng tay những dịch vụ mại dâm do tư nhân làm chủ
    - Triệt phá hoàn toàn các ổ mại dâm hiện nay ( Nhà nước và nhân dân cùng làm)
    - Nhà nước quản lý hoạt động mại dâm . Ban hành những quy định vừa đảm bảo giải quyết nhu cầu của người mua dâm, vừa đảm bảo lợi ích, sức khỏe của người bán dâm
-   Đổi tên Mại dâm thành 1 tên khác để góp phần xoá bớt mặc cảm, thành kiến trong xã hội.
    - Xem xét và cấp thẻ hành nghề cho những người muốn hành nghề bán dâm
    - Kiểm tra sức khỏe, khám bệnh định kì cho người bán dâm. Đảm bảo độ an toàn tuyệt đối cho người bán và người mua dâm.
    - Bắt buộc dùng các biện pháp , dụng cụ an toàn tình dục ( Bao cao su,...) trong lúc mua bán dâm
    - Phải trang bị một số nghề nhất định cho những người bán dâm sau khi từ bỏ nghề để họ dễ dàng hòa nhập với xã hội.
          Bên cạnh đó, công tác giáo dục, tuyên truyền phải luôn đi song hành để xóa đi thành kiến lâu nay của xã hội. Chúng ta vẫn khuyến khích chế độ chung thủy một vợ một chồng nhưng không thể lên án nhu cầu của con người, đặc biệt là những người góa vợ, cô đơn hay tàn tật.
          Nếu hợp pháp hóa với những bước như thế,chúng ta có thể thu được những kết quả sau:
    - Xóa bỏ được cái gọi là " tệ nạn nhức nhối trong xã hội:
    - Chấm dứt một dạng làm ăn lén lút, coi thường pháp luật , tính mạng người khác của một số kẻ hám lợi
    - Xóa bỏ được mặc cảm tội lỗi, xấu hổ của những người hành nghề bán dâm. Họ được pháp luật công nhận và hoạt động công khai như những người làm công việc khác
    - Xóa bỏ được thành kiến xã  hội, coi những người làm nghề này là xấu xa, bỉ ổi, không lương thiện.
    - Đem lại một khoản thu không nhỏ cho ngân sách nhà nước.Du lịch và dịch vụ sẽ phát triển mạnh hơn do lượng du khách tăng lên
    - Hạn chế đáng kể tình trạng lây nhiễm các bệnh tình dục do quan hệ tình dục bừa bãi lén lút. Giảm gánh nặng cho y tế, tiết kiệm được một khoản tiền lớn
chi phí phòng ngừa, điều trị những căn bệnh này.

          Một điều tôi chắc chắn là nhiều người phản đối việc hợp pháp hóa hoạt động mại dâm. Là nó không hợp với văn hóa Việt Nam và liệu các gia đình có đồng ý để người trong nhà đi hoạt động mại dâm công khai hay không.... Xin được nói rằng:Văn hóa là do con người sáng tạo ra và con người cũng có thể thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh. Trước kia, ông cha ta chấp nhận việc một người con trai có thể có nhiều vợ. Chấp nhận hình phạt cạo đầu bôi vôi đối với người phụ nữ chưa chồng mà có mang. Chấp nhận tục cưới vợ hay nộp cheo,...Coi việc càng kéo dài ngày đám hiếu đám hỉ là càng được tôn trọng , v...v..Những điều ấy trước kia được coi là Văn hóa. Nhưng ngày nay, chúng ta coi đó là lạc hậu, là hủ tục,...Như vậy, mỗi một thời đại khác nhauthì cách nhận thức, nhận định, đánh giá cùng một vấn đề sẽ khác nhau. Mại dâm với tính lịch sử của nó cùng với việc làm thỏa mãn nhu cầu của nhiều người trong xã hội hi vọng là sẽ được nhìn nhận một cách khách quan, công bằng.
          Khi thái độ của xã hội đã chấp nhận mại dâm là một nghề nghĩa là nó có đủ tư cách để sánh ngang với mọi nghề trong xã hội. Khi những thành kiến đã mất, công dân có quyền tự do lựa chọn, quyết định nghề nghiệp cho riêng mình. Và tin chắc gia đình họ sẽ không còn xấu hổ mà phản đối nữa.

          Tóm lại, với những điều trên đây, hi vọng mọi người có cái nhìn đúng đắn , công bằng hơn đối với nghề mại dâm. Và hi vọng trong tương lai không xa nó sẽ được nhà nước hợp pháp hóa với những điều khoản, biện pháp hết sức chặt chẽ, nghiêm ngặt.

Trần Anh Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét