Qua 43 đã hẹp lại nụ cười
Mắt bớt sáng vì thời gian chặn lấp
Chỉ còn tai vẫn vểnh lên bất khuất
Bởi dường như ta chưa chịu thua đời.
Tháng 9 tới với ba chục ngày tồi
(Vòng vũ trụ cũng cũng chuyên quyền, thiên lệch)
Mưa đột ngột rồi nắng văng tới tấp
Nửa phận người chả dám vượt trên vôi.
Viết thì viết nhưng rón rén kiệm lời
Mặc áo đỏ khi lòng tê tái xám
Biển vẫn sâu nói chi mong bến cạn
Nên dìm trời dưới đáy cà phê thôi.
Tuấn Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét