Lòng anh chỉ ánh trăng mới hiểu
Em phía mặt trời đâu thể hay
Hờn trách nỗi gì cho đau đớn
Rũ lá tàn hoa mấy khoảnh lòng…
Em có nhớ không chuyện chúng mình
Nửa năm cháy bảy bận đinh ninh
Những lời son sắt thành mây xám
Phủ xuống đời nhau mọi bão bùng
Hay cứ vui đi, cứ kệ tình
Cứ vờ sơn phết thủa bình minh
Cứ tô điểm lại lời gian dối
Và đợi trăm năm để về Không?
Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét