Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

BẦU CỬ?

...HAY BUỘC PHẢI BẦU VÌ AI ĐÓ ĐÃ “ĐƯỢC” CỬ?

Hôm qua dẫn bà ngoại đi Đền Quan Thánh, đang đắm chìm trong không khí tâm linh, phảng phất đâu đó những triết lý cùng bài học sống của các bậc thánh nhân, thì đập ngay vào mắt không phải một, mà là hai, ba... cái “Danh sách ứng viên Quốc hội” được dán to đùng ngay sau lưng tượng ông tướng cầm đao...
Thế là bị lôi xềnh xệch ra khỏi không gian nghi ngút hương khói, bị ném thẳng xuống đời sống thực tại chỉ vì tên tuổi mấy ông bà “duy vật” đó... trong lúc lộn xộn giằng co ấy, thấy hoa mắt nên nhìn ai dáng cũng lật đà lật đật như những con rối.

Trên trang mạng chantroimoi gần đây đang khởi động tiết mục “Nếu tôi có quyền đề cử...”. Lý do mà tờ báo này đưa ra là vì không tin tưởng sự lựa chọn của công dân đối với các ông bà nghị sẽ hoặc đang ngồi trên QH Việt Nam. Hay nói một cách khác: Đa số cử tri chỉ là những “con rối” trên bàn cờ chính trị một chiều.
Nếu quả đúng như nhận định của (không chỉ) website “lề trái” này thì rõ ràng rất nhiều triệu người dân Việt đang thực hiện một nghĩa vụ ăn chơi cao cả bằng việc đốt tiền thuế(chi phí cho bầu cử), đốt thời gian và đốt ngay cả tương lai về một xã hội dân chủ của mình.
Ừ. Tiền thuế có thể lấy lại bằng việc tăng giá nhiều hàng hóa, thời gian có thể điều chỉnh bằng việc thu ngắn giờ lên mạng, tương lai có thể gỡ gạc bằng việc “ăn bẩn” bằng cách này hay cách khác, để cuối đời có thể vi vút biển Á, trời Âu. Hoặc đưa con cái ra nước ngoài nhờ chúng kéo lại đời cho cha chúng nó.
Chỉ có cái chuyện “làm con rối” là một trăm lần không chấp nhận được. Hóa ra, đường đường là dân nước Nam lẫy lừng. Sự thông minh, tài trí, anh hùng, gan dạ của người Việt đâu thua dân tộc nào trên thế giới... Ấy vậy mà cam phận làm thứ công cụ lưu manh cho một loại thế lực cũng đang là công cụ cho cái thứ học thuyết mấp mé bên miệng hố lịch sử ư?
Không được! Phải lý luận, cùng lắm là cãi chày cãi cối, hay đặt suy nghĩ của mình vào trong tâm lý của một thằng AQ(Truyện Lỗ Tấn) để mà vật chết cái luận điệu của trang mạng kia đi mới xong... Nhưng... tìm đâu ra dẫn chứng đủ sức mạnh phản bác bây giờ?
Thì cứ cãi đại xem sao, trúng thì tốt mà không trúng thì càng tốt.

Khi khẳng định: Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất, tiếng nói của  mọi tầng lớp nhân dân Việt Nam... Thì có vẻ như “mọi tầng lớp” này đã khéo léo loại trừ tầng lớp(hay giai cấp) công nhân với “Đảng lãnh đạo...”
Quyền lực cao nhất ở đâu? Khi kỳ họp QH vửa rồi đúng là rổn rảng những tiếng thanh la não bạt của không ít những Đại biểu có tâm có tầm(hoặc vô tâm, thiếu tầm cũng có). Đến ông chủ tịch họ Nguyễn còn tự nhận đây là kỳ họp có sự đột phá về dân chủ cơ mà.
Thế mà cũng chính ông, hình như lúc đứng trên vai trò của thành viên BCT lại kiên quyết xét thấy Chưa cần phải thành lập ủy ban điều tra trong vụ Vinashin gây đình đám nhiệm kỳ vửa rồi.
Rồi thì cũng vẫn những “Đại biểu do dân bầu ấy” không một lần dám đề cập tới những bức xúc mang tính thời đại về một xã hội đa nguyên. Trong khi đa phần thế giới thừa nhận Đa nguyên là điều kiện cần phải có khi muốn xây dựng một thể chế dân chủ.
Hóa ra, khi QH là tiếng nói của dân chúng thì dân chúng đúng là chẳng có mấy cái thứ nhu cầu ấy ư? Thế thì phải đặt câu hỏi: Các đại biểu này đại diện cho ý chí người dân? Hay trước đó người dân đã say sưa nhảy múa theo vũ điệu của tầng lớp lãnh đạo? (Nếu thế thì cũng là cách gọi khác của “con rối” hoặc “quân bài”  chứ còn gì nữa?)
Khi dân bầu ra đại biểu Quốc hội, Quốc hội định ra Thủ tướng, đồng thời cũng dựng lên những người đứng đầu ngành Tư pháp...
Thế mà những đứa con đẻ của QH ấy lại nhảy xổ lên đầu... ông nội chúng nó(theo nghĩa dân đẻ ra QH) khi QH bỏ qua lời cam kết chống tham nhũng của ông Thủ tướng. Nhân nhượng khi (cũng) ông này hình như chỉ đạo xé nhỏ dự án Boxit. Im lặng khi chính phủ ngay sau kỳ họp lại quyết liệt làm bằng được đường sắt cao tốc. Và có lẽ sẽ không buồn ngoảnh mặt lại trước những sai sót về thủ tục tố tụng đối với nhiều vụ án, điển hình vụ thẩm phán Nguyễn Hữu Chính từ chối thực hiện những yêu cầu tối căn bản trong phiên xử một người dân: Ông Cù Huy Hà Vũ....
Như vậy, hoặc là cơ quan quyền lực cao nhất này chỉ nhìn ở tầm vĩ mô, hoặc là những sản phẩm của cơ quan đó(người đứng đầu chính phủ, người đứng đầu ngành tư pháp,..) là những đứa trẻ nghịch tử.?
Chẳng lẽ lại phải đặt câu hỏi nữa: Nhân dân bị sai lầm khi lựa chọn? Bị thụ động lúc trao quyền?, hay chính xác là con rối thật trong nhiều vụ bầu bán đình đám trước đó và sắp tới đây?.

Tôi đã qua tuổi 18 từ lâu, chưa khi nào thực hiện quyền công dân này, nhưng chưa khi nào xấu hổ cùng lối xóm. Bởi vì bố mẹ đã giúp mình(hoặc hại mình) nên đã đi bầu cử hộ mình rồi
Tôi đã nghe cũng như rất chờ đợi những phát biểu của các ông: Nguyễn Lân Dũng, Dương Trung Quốc, Nguyễn Minh Thuyết,..., nhưng cũng chưa khi nào tôi tin tưởng tuyệt đối lời nói của họ được “nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc xem xét, nghiêm túc tán thành, ủng hộ, thực hiện”.
Tôi đã đi qua cơ man nào là những băng rô, áp phich (nói xin lỗi là nhiều như rác thành phố) nói về cuộc bầu cử sắp tới đây. Nhưng cũng chưa khi nào tôi đặt câu hỏi rõ ràng rằng: ai “chào” và ai “mừng”? “chào” ai và “mừng” ai? Chào mừng “ngày hội” này hay chào mừng những người sẽ ngồi lên hoặc ra đi sau đó?
Cứ băn khoăn vớ vẩn thế,... giật mình nhìn lại, tưởng mình “cãi” mà hình như  không phải cãi.
....Nhưng kỳ này, nếu được thúc thì cũng phải đi để lời(nếu) cãi thêm sức nặng
Bầu cử thôi thì cứ bầu
May ra... vớt được..tý.. “sâu”.. trong nồi.
Trần Anh Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét