Buồn ơi!... sao chẳng đến?
Đêm ơi!... sao chẳng đen?
Thơ ơi! Sao lỗi hẹn?
Thi nhân? Thế mới hèn!
Không gian thì ngột ngạt
Thời gian trôi chậm chạp
Câu chữ cứ rời rạc
Càng nhào càng thấy nát
Vần điệu đã quá nhàm
Ý tứ đã quá quen
Một mình cay cú viết
Ai bảo thằng không điên?
Này là đớn là đau,
Này là sầu là hận,..
Trái tim khi không thật
Đọc lên muốn cười sặc.
Mẹ cha cái giống đời!
Tiên sư đồ số phận!
Suốt ngày quanh với quẩn
Lấy gì mà chăm thơ?
Giấy nháp mấy lần vò,
Bút hai lần bẻ nát,
Cào đầu, giật cả tóc,..
Nuốt bực càng thêm bực!
Dừng lại thì ấm ức
Cố tình thì thật nhục
Dẫu có lòi tác phẩm
Cũng là thứ lem nhem...
Buồn ơi! Sao chẳng đến?
Thơ ơi! Sao lỡ hẹn?
Uổng chè, uổng cả nến
Cố Thi nhân: thành Hèn!
Trần Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét